Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 4196 gần đây nàng có liên lạc với phía trong núi không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người có bản lĩnh thì ở đâu cũng sẽ được kính trọng, hai thanh niên này chỉ là trợ lí của Ngụy Vô Nhai, địa vị thấp hơn công chúa Lộ Khiết rất nhiều, nhưng công chúa Lộ Khiết hoàn toàn không dám thờ ơ, vội trả lễ: “Sau này phải làm phiền hai vị tiên sinh!” Nói xong cô ta còn quay đầu nói với trường đội hộ vệ: “Đại Thạch, hai vị huynh đệ này giao cho ngươi!” “Vâng!” Trưởng đội hộ vệ chắp tay đáp, sau đó nhìn về phía hai thanh niên: “Hai vị có yêu cầu gì cứ nói với ta, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ toàn lực phối hợp!” “Vậy làm phiền Đại Thạch đại ca rồi!” Một thanh niên trong đó nói: “Nếu có thể, ngày mai chúng ta muốn ra ngoài thành đi dạo, xem thử chỗ nào thích hợp để chăm sóc trồng trọt khoai tây, mong Đại Thạch đại ca tìm một người dẫn đường cho chúng ta!” “Không thành vấn đề!” Trưởng đội hộ vệ vỗ ngực nói: “Sáng mai ta đi tìm hai vị huynh đệ!” Không chỉ Kim Phi và Cửu công chúa quan tâm chuyện lương thực, công chúa Lộ Khiết cũng như vậy. Nếu thật sự có thể trồng khoai tây ngoài thành Du Quan, nói không chừng thói quen sinh hoạt đã tiếp diễn hàng ngàn năm của dân du mục sẽ xảy ra thay đổi, thậm chí có một bộ phận dân du mục sẽ từ bỏ việc chăn giữ, định cư trở thành nông dân. Nói thì có vẻ việc chăn giữ cực kì tự do, nhưng cuộc sống không phải thơ ca, việc chăn giữ cực kì khổ cực và nguy hiểm, cuộc sống hoàn toàn không có bảo đảm, nếu gặp phải cảnh súc vật sinh bệnh, thế thì càng đáng sợ hơn. So ra, trồng trọt không cần di chuyển tới lui, có thể ở trong những ngôi nhà chắc chắn ấm áp, dự trữ lương thực càng thuận tiện, cuộc sống cũng ổn định hơn. Cho nên đa phần dân du mục đều hâm mộ nông dân, sau khi công chúa Lộ Khiết nghe Kim Phi nói về tình hình cơ bản của khoai tây, kích động đến mức nửa đêm cũng không ngủ được. Xa nhau lâu ngày quấn quýt hơn cả tân hôn, không gặp Kim Phi lâu như vậy, vốn dĩ công chúa Lộ Khiết định đặt chuyện của liên minh các bộ lạc nhỏ sang một bên, gần đây đều ở lại thành Quan Du cùng Kim Phi, kết quả sau khi biết tới khoai tây, cô ta thật sự không thể không chú ý. Mặc dù Kim Phi không giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng trông dáng vẻ lơ đễnh của công chúa Lộ Khiết, y vẫn có thể nhìn ra. Thật ra Kim Phi cũng rất quan tâm tới chuyện thành Du Quan có thể trồng được khoai tây không, thành Du Quan là một tòa thành quân đội, không có phòng thí nghiệm, cũng không có công xưởng, thấy dáng vẻ lo lắng bất an của công chúa Lộ Khiết, y chủ động nêu ra chuyện tham gia vào công việc thúc mầm khoai tây, còn hỏi công chúa Lộ Khiết có muốn làm cùng không. Tất nhiên công chúa Lộ Khiết sẽ không phản đối rồi. Để ươm mầm khoai tây, phó tướng của Lưu Thiết đã dành ra một nhà kho, mấy ngày sau đó, cuộc sống hàng ngày của Kim Phi và công chúa Lộ Khiết gần như chỉ quanh đi quẩn lại giữa chỗ ở và nhà kho, thỉnh thoảng thì đi lên trên tường thành xem thử liên minh các bộ lạc nhỏ. "Thật tốt quá!" Công chúa Lộ Khiết tựa vào lồng ngực Kim Phi, nhìn dân du mục dưới tường thành đi làm về với nụ cười tươi trên khuôn mặt. Theo kế hoạch ban đầu của Kim Phi và công chúa Lộ Khiết, phải xây một xưởng dệt lông cừu bên ngoài thành Du Quan, do Kim Phi cung cấp kỹ thuật và liên minh các bộ lạc nhỏ cung cấp lông cừu và công nhân, cùng tiến hành sản xuất. Nhưng bây giờ liên minh các bộ lạc nhỏ cũng không còn dê bò nữa, cho dù Kim Phi đem một ít dê bò lúc trước công chúa Lộ Khiết bồi thường về, ít nhất cũng phải mất mấy năm nhân giống nữa thì quy mô mới đủ lớn. Trong khoảng thời gian mấy năm rảnh rỗi này, liên minh các bộ lạc nhỏ không thể dựa vào Đông Hải mãi được? Công chúa Lộ Khiết trước kia vẫn luôn buồn rầu vì chuyện này, bây giờ thì tốt rồi, không chỉ có quặng than, còn có khoai tây, công chúa Lộ Khiết chợt cảm thấy áp lực đã giảm đi, cả người cô ta cũng trở nên hoạt bát hơn chút. "Gần đây nàng có liên lạc với phía trong núi không?" Kim Phi hỏi. Sau khi công chúa Lộ Khiết đến Đông Hải, liên minh các bộ lạc nhỏ bị Hữu Hiền Vương đuổi giết tới chốn rừng thâm núi sâu, năm ngoái Băng Nhi mang theo tín vật của công chúa Lộ Khiết đã tìm thấy bọn họ, một nhóm người đã đi theo Băng Nhi tới thành Du Quan, nhưng còn một số dân du mục không dám tin tưởng Kim Phi, sợ sau khi đi tới thành Du Quan sẽ bị nhân viên hộ tống thả lưới tóm gọn một mẻ nên không dám đi theo. Việc đào mỏ và trồng khoai tây sắp tới đều cần không ít sức lao động, chỉ dân du mục ngoài thành thôi thì nhất định không đủ, nên Kim Phi nghĩ tới nhóm dân du mục trong núi. "Liên lạc rồi, " công chúa Lộ Khiết gật đầu: "Tháng trước bọn họ phái người đại diện tới, sau khi người đại diện trở về sẽ nói tình hình thành Du Quan cho các tộc nhân bên đó, cũng có một nhóm tộc nhân khác đồng ý tới, nửa tháng trước đã truyền tin đến, bọn họ đã lên đường rồi, phỏng chừng còn mười mấy ngày nữa là có thể đến đây. Nhưng vẫn còn một nhóm tộc nhân không muốn tới, bọn họ muốn ở lại trong rừng làm thợ săn."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio