Nói tới đây, giọng công chúa Lộ Khiết có chút mất mát và tiếc nuối. Mùa đông năm ngoái quá lạnh, chốn rừng thâm núi sâu còn lạnh hơn thành Du Quan, mặc dù trong rừng không thiếu vật liệu sưởi ấm như gỗ, nhưng nhóm dân du mục trốn ở trong rừng đó là do bị đuổi giết mới chạy vào trong rừng, thời gian khá gấp rút, cũng chưa dự trữ trước đồ dùng cho mùa đông, khi tuyết rơi dày đặc, tuyết đọng trong rừng còn cao hơn eo, cũng không thể nào đi ra ngoài tìm thức ăn, mùa đông năm ngoái không ít người đã chết đói. Dù vậy, vẫn có một số người không muốn tới thành Du Quan, rõ ràng là không tin Kim Phi, cũng bắt đầu không tin công chúa Lộ Khiết. "Mỗi người đều có chí hướng riêng, bọn họ không muốn tới thì không cần tới." Kim Phi an ủi một câu rồi hỏi sang chuyện khác: "Quặng than mới phát hiện ra nằm ở chỗ nào?" "Ở bên kia, " công chúa Lộ Khiết chỉ hướng Tây Bắc: "Mấy ngày trước huynh đệ Mạc Thành đã xác nhận xong chỗ để khai thác, nếu như thuận lợi, còn mấy ngày nữa là có thể bắt đầu đào mỏ rồi." "Có cách xa lắm không?" Kim Phi lại hỏi. "Chắc khoảng hai mươi dặm, " công chúa Lộ Khiết trả lời: "Gần đây ta đang suy nghĩ xem nên sửa đường hay đào kênh." Theo như Mạc Thành thăm dò, trữ lượng than của quặng than Liễu Giang không cao cũng không thấp, nhưng thành Du Quan chắc chắn sẽ dùng không hết, sau khi than đá được khai thác, nhất định phải chở đến Đông Hải hoặc những địa phương khác thông qua bến tàu thành Du Quan. Mà muốn chở than đá đến bến tàu thì cần sửa đường hoặc đào kênh. "Thuyền lầu chứa than đá sau khi xuống nước sẽ xuống rất sâu, muốn đào một kênh đủ để thuyền lầu chạy qua thì sẽ là một công trình lớn, quặng than sắp bắt đầu khai thác rồi, nếu rút nhân lực ra để đào kênh, phía nàng không đủ nhân lực đâu!" Kim Phi lắc đầu. Kinh nghiệm đóng thuyền của Hồng Đào Bình càng ngày càng phong phú, thuyền lầu do xưởng đóng thuyền Đông Hải tạo nên cũng càng ngày càng lớn, sức chứa cũng càng ngày càng lớn, độ thấm nước cũng càng ngày càng sâu, muốn xây một con kênh có thể để cho thuyền lầu chở hàng qua, chắc chắn là một công trình lớn. Bên Xuyên Thục cũng rất ít khi đào kênh như thế, nơi cho thuyền lầu đi qua thường là con sông vốn có, kênh do sức người đào thường chỉ cần cho ca-nô và thuyền bè cỡ nhỏ đi qua là được rồi. "Không được thì trước hết cứ sửa đường đi, chỉ là nếu sửa đường thì mặc dù tạm thời có thể tiết kiệm sức lực nhưng sau này khuân vác và vận chuyển đều cần rất nhiều người." Công chúa Lộ Khiết thở dài. "Cũng đúng, " Kim Phi gật đầu rồi đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Hay là làm đường sắt?" "Đường sắt?" Công chúa Lộ Khiết thấy khó hiểu: "Đường sắt là cái gì?" "Đường sắt chính là đặt hai đường ray bằng sắt trên mặt đất, sau đó dùng xe lửa chạy bằng hơi nước để chở hàng!" Kim Phi giải thích ngắn gọn cho công chúa Lộ Khiết về ý nghĩa của đường sắt. Từ sau khi Kim Phi làm ra ca-nô và phi thuyền, Tả Chi Uyên và Vạn Hạc Minh đã bắt đầu nghiên cứu việc gắn máy hơi nước lên trên xe ngựa, nhưng vẫn chưa thành công. Hiệu suất nhiệt của máy hơi nước vốn đã không cao, hơn nữa điều kiện kỹ thuật có hạn, khả năng bịt kín không tốt nên hiệu suất lại càng thấp hơn. Muốn dùng máy hơi nước khởi động xe ngựa, không phải không làm được, mà là loại máy hơi nước cần dùng đến rất khổng lồ, còn phải mang theo rất nhiều nhiên liệu, yêu cầu đối với mặt đường cũng rất cao, không có điều kiện để phổ biến rộng rãi. Nhưng dùng máy hơi nước trên xe lửa, những vấn đề này sẽ không còn. Năng lực lớn nhất của xe lửa là khả năng kéo. Trước đây Kim Phi có nghĩ tới việc xây đường sắt nối giữa làng Tây Hà và bến tàu Kim Xuyên, nhưng vì sản lượng sắt thép có hạn, giữa làng Tây Hà và bến tàu Kim Xuyên phần lớn là đường núi, độ khó khi thi công rất cao, Kim Phi đành từ bỏ. Nhưng vùng đất giữa thành Du Quan và quặng than Liễu Giang chủ yếu là đất bằng, cũng chỉ cách khoảng mười cây số, số vật liệu thép cần thiết cũng không quá nhiều, Kim Phi càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện được. Nghĩ tới đây, Kim Phi trở lại thư phòng, bắt đầu thiết kế đường ray và xe lửa. Mấy ngày tiếp theo, Kim Phi lại bật chế độ cuồng công việc, trừ lúc ăn cơm và ngủ, thời gian còn lại cơ bản đều ở trong thư phòng, ngay cả nghi thức bắt đầu khai thác quặng than Liễu Giang cũng không tham gia. Xe lửa là môn học bắt buộc khi học cơ giới ở đời trước, máy hơi nước đã có sẵn bản vẽ, sau mấy ngày làm thêm giờ, Kim Phi cuối cùng cũng hoàn thành bản thiết kế sơ bộ. Lại kiểm tra cẩn thận lần nữa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Kim Phi phái một chiếc phi thuyền đưa bản vẽ đến xưởng gang thép ở Đông Hải và Kim Xuyên, để bọn họ chia ra chế tạo đường ray và xe lửa. Nếu không phải do công chúa Lộ Khiết sắp sinh, Kim Phi chỉ mong được trở về tự mình giám sát việc này. Phía quặng than đã bắt đầu khai thác, vô cùng bận rộn, trợ thủ của Ngụy Vô Nhai cũng hoàn thành việc ươm mầm khoai tây, chọn một mảnh đất ở phía Nam và phía Bắc thành Du Quan, dùng để trồng khoai tây. Khối đất ở thành Nam hơi nhỏ, do nhân viên hộ tống phụ trách trồng trọt và quản lý, khối đất ở thành Bắc lớn, giao cho liên minh các bộ lạc nhỏ. Kim Phi bận bịu làm thêm giờ ở thư phòng mấy ngày nay, công chúa Lộ Khiết cũng không hề nhàn rỗi, đi qua đi lại giữa kho hàng và ruộng đất, từ ươm mầm đến gieo giống, toàn bộ quá trình đều có cô ta tham dự.