Ban đầu bọn họ gần như là tay không tới Thành Du Quan, là tiêu cục Trấn Viễn cung cấp cho họ chỗ ở, còn cung cấp cháo cá và lò sưởi để người dân của bọn họ không bị lạnh không bị chết đói, thành công trải qua một mùa đông lạnh nhất từ trước đến nay. Những việc này đều thể hiện thành ý của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn, bây giờ đã đến lúc bọn họ bày tỏ thành ý của mình rồi. Trực tiếp để bọn họ bày tỏ tận trung với Kim Phi, nhiều thủ lĩnh không có cách nào chấp nhận được nhưng có thể thề tận trung với đứa con của Kim Phi và công chúa Lộ Khiết. Cửu công chúa ban hôn cho Kim Phi và công chúa Lộ Khiết cũng chính bởi vì điều này. Hiện giờ xem ra, Cửu công chúa đã đạt được mục đích rồi . Đứa trẻ này sẽ trở thành cầu nối giữa Trung Nguyên và thảo nguyên, gia tăng tốc độ hợp nhất hai bên. Đây cũng là thứ mà Kim Phi hy vọng nhìn thấy. Trưa hôm đó, Kim Phi giữ các thủ lĩnh ở lại trong thành cùng ăn cơm trưa, không chỉ lấy ra rượu hoa quả tiếp đãi bọn họ mà còn phá lệ tìm một số nhân viên hộ tống luân phiên trực ban đang nghỉ ngơi tới tiếp cùng. Thông qua bữa tiệc này, tướng sĩ nhân viên hộ tống và các thủ lĩnh đã có phần hiểu nhau hơn, quan hệ cũng có phần hòa hoãn. Từng ngày trôi qua, thời tiết cũng dần trở lên nóng hơn, vào ngày đầy tháng của con trai công chúa Lộ Khiết, Kim Phi nhận được thư của Ngụy Vô Nhai, nói rằng lúa chiêm của lúa nước L sắp chín, hỏi Kim Phi tiếp theo trồng gì. Kim Phi tới thành Du Quan chủ yếu vì ba việc, một là công chúa Lộ Khiết sắp sinh, hai là mỏ than, ba là trồng khoai tây ở thành Du Quan. Bây giờ đứa trẻ đã đầy tháng, việc khai thác mỏ than cũng đã tiến vào khuôn khổ, việc trồng trọt khoai tây cũng diễn ra thuận lợi, sinh trưởng cũng rất tốt. Tất cả mục tiêu của chuyến đi tới đây đều đã được hoàn thành, thế là tối hôm đó y bàn bạc với công chúa Lộ Khiết, chuẩn bị quay về Xuyên Thục. Ban đầu công chúa Lộ Khiết gả cho Kim Phi là muốn tìm cho liên minh các bộ lạc nhỏ một chỗ dựa, nhưng tiếp xúc với Kim Phi lâu rồi, dần dần nảy sinh sự ỷ lại vào Kim Phi. Kim Phi ở thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết cảm thấy như có chỗ dựa, bây giờ Kim Phi phải quay về, cô ta nhất thời cảm thấy trống rỗng. Nhưng công chúa Lộ Khiết cũng biết Xuyên Thục mới là gốc rễ của Kim Phi, vì vậy không hề giữ lại. “Muốn cùng ta quay về Xuyên Thục không?” Kim Phi hỏi. “Đợi qua năm nay, người dân đã tích đủ lương thực và than để qua mùa đông, ta sẽ lại quay về. Bây giờ rời đi ta thực sự không yên tâm.” Công chúa Lộ Khiết lắc đầu. Gốc của Kim Phi ở Xuyên Thục, nhưng gốc của cô ta lại ở Đông Man. Hiện giờ người dân vừa mới có chỗ đứng ở thành Du Quan, cũng không quá thân thuộc với nhân viên hộ tống trấn thủ, rất nhiều việc còn cần công chúa Lộ Khiết điều phối. “Vậy được.” Kim Phi khẽ gật đầu: “Nếu có việc gì thì viết thư cho ta, sau khi thu hoạch khoai tây, nhớ nói cho ta biết sản lượng.” “Được.” Công chúa Lộ Khiết ngoan ngoãn đồng ý. Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Phi ngồi thuyền lầu rời khỏi thành Du Quan, trở về Xuyên Thục. Lo lắng về lúa nước và xe lửa hơi nước nên khi trở về Kim Phi đã không dừng lại ở Đông Hải quá lâu mà tranh thủ lúc thuyền lầu đang bổ sung nhiên liệu ở bến tàu để gặp đám người Từ Cương và Trịnh Trì Viễn rồi lập tức lên thuyền và rời đi. Việc đầu tiên khi quay lại làng Tây Hà là đi thẳng đến cánh đồng trồng lúa nước L ở phía Tây làng. Vì để trồng giống lúa nước L mà Ngụy Vô Nhai đã cho người xây vài con kênh ở phía Tây làng, lúc này giống lúa nước L đã chín vàng, những bông lúa nặng trĩu uốn cong thân lúa, xem ra vô cùng khả quan. Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đang tuần tra trên đồng, nhìn thấy Kim Phi thì vội vàng chạy đến. “Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi.” Ngụy Vô Nhai chỉ vào ruộng lúa rồi nói: “Lúa đã chín hẳn rồi, nếu ngài không trở về thì sẽ không kịp gặt mất.” “Đây không phải là vì nhận được thư của Ngụy tiên sinh ông nên ta đã trở về rồi đây hay sao?” Kim Phi cười nói: “Từ khi trở về ta còn chưa đi đâu đã đến đây trước rồi, ngay cả quần áo cũng chưa thay đây này.” Y nói xong thì ngồi xổm xuống rồi bứt ra một nắm bông lúa, cẩn thận nhìn một hồi: “Đúng là nên gặt rồi, tìm được người chưa?” “Tìm được rồi.” Ngụy Vô Nhai gật đầu: “Nếu tiên sinh không có ý kiến gì thì ngày mai có thể gặt lúa.” “Gặt đi!” Kim Phi khẽ gật đầu. Sau khi xem xong ruộng lúa, Kim Phi lại đi đến nơi ươm giống rau, cà chua và ớt cũng đã chín mồi, tuy nhiên đây là những hạt giống nên không được hái xuống ăn mà sẽ được phép tiếp tục phát triển cho đến khi chín hoàn toàn thì sẽ có người phụ trách chuyên môn đến hái.