Sau khi từ căn cứ ươm giống rau trở về Kim Phi lại ghé xưởng thép để hỏi thăm về tiến độ sản xuất đầu máy xe lửa hơi nước. Đợi đến khi đi từ xưởng thép về làng thì trời cũng đã tối mịt. “Trở về từ xa như vậy mà kết quả ngay cả người cũng không thấy tăm hơi đâu!” Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi nhưng vẫn cảm thấy đau lòng nên rót cho y một chén trà lạnh. "Lúa chín rồi, Ngụy tiên sinh bảo ta đến xem xem có gặt được không, bên phía xưởng thép cũng có chút việc, Mãn Thương không giải quyết được nên ta phải đi xem sao.” Kim Phi cười giải thích. “Nghỉ ngơi một chút rồi để ngày mai đi xem không được sao?" “Thời gian có chút gấp rút.” Kim Phi vòng tay ôm lấy Quan Hạ Nhi, tựa đầu vào cô: “Bận rộn nốt năm nay thì ổn rồi!” Mặc kệ là giống lúa nước L hay là khoai tây, ngô, bí ngô, đây đều là lần đầu tiên chúng được trồng trên quy mô lớn trong năm nay, ngoại trừ Kim Phi thì cũng không còn ai biết cách trồng và thời điểm thu hoạch. Qua năm nay thì người dân sẽ có kinh nghiệm và Kim Phi cũng không cần phải lo lắng nữa. Quan Hạ Nhi ôm lấy Kim Phi. đau lòng vuốt ve gò má của y. Trong lúc hai người đang âu yếm nhau thì có bốn đứa nhỏ đang vội vàng lao vào trong sân, Quan Hạ Nhi nghe thấy tiếng hét của chúng thì vội vàng buông Kim Phi ra. Ngày hôm sau, một nhóm binh phủ đã tiến vào ruộng trồng lúa nước L và bắt đầu thu hoạch, Kim Phi và Ngụy Vô Nhai cũng đã đến từ sáng sớm. "Kim tiên sinh, ngài nói xem sản lượng mỗi mẫu ruộng ở đây là bao nhiêu?" Ngụy Vô Nhai hồi hộp hỏi. Ruộng này không phải là ruộng thí nghiệm được cày sâu bừa kỹ mà là ruộng thông thường được canh tác theo quy trình canh tác của người dân bình thường ở Đại Khang, thông qua năng suất trung bình trên một mẫu ở đây thì có thể được sử dụng để dự đoán được năng suất bình thường của canh tác giống lúa nước L với quy mô lớn. Kim Phi quan sát một lúc rồi suy đoán: “Ta cảm thấy sản lượng mỗi mẫu phải từ 350 cân đến 420 cân.” “Cao như thế sao?” Ngụy Vô Nhai có chút ngờ vực: “Năng suất mỗi mẫu ở ruộng thí nghiệm năm ngoái cũng chỉ hơn 400 cân.” "Năm ngoái là năm đầu tiên chúng ta trồng trọt nên cũng chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc trồng và chăm sóc cây giống, thời tiết cũng không được tốt nên thật ra sản lượng có chút thấp.” Kim Phi giải thích: "Thời tiết năm nay tốt hơn năm ngoái nhiều, ở đây lại bón phân chuồng nên chắc không chênh lệch nhiều lắm đâu.” "Hy vọng là như thế!” Ngụy Vô Nhai nghe Kim Phi nói như thế thì trong lòng cũng tràn đầy sự kì vọng. Mảnh ruộng này cũng chỉ có mấy chục mẫu, Ngụy Vô Nhai tìm mấy chục binh phủ cùng nhau làm việc nên chỉ trong buổi sáng cùng ngày đã gặt xong và đưa ra sân đập lúa, và đến buổi chiều thì đã đập xong. Đúng như Kim Phi dự đoán, năng suất trung bình trên một mẫu đạt tới hơn 380 cân, hơn nữa đây là lúa được phơi khô tự nhiên trên đồng cho đến khi chín hoàn toàn, cho dù có hụt cân sau khi phơi nắng thì năng suất cuối cùng trên mỗi mẫu cũng phải trên 350 cân. Điều này cũng mang lại cho Kim Phu và Ngụy Vô Nhai một liều thuốc an thần. Khi lứa lúa này chín thì các cây lương thực khác cũng bước vào giai đoạn chín. Năm nay ông trời cũng rất nhân từ, không có giông bão kéo dài nên toàn bộ người dân Xuyên Thục đều vô cùng bận rộn vào mùa hè và mùa thu và mãn nguyện với vụ mùa bội thu. Bên phía Xuyên Thục như thế này thì bên phía Trung Nguyên và thành Du Quan cũng có một vụ mùa bội thu tương tự. Dù biết trước khoai tây có năng suất cao nhưng khi thấy số củ khoai tây thu hoạch được dưới một gốc cây khoai tây cũng đủ cho một người ăn trong hai ngày thì Lưu Thiết và Điền tiên sinh cũng xúc động không thôi. Thậm chí công chúa Lộ Khiết của thành Du Quan còn ngồi xổm trên mặt đất rồi khóc. Người dân thời phong kiến đã bị nạn đói hoành hành hàng nghìn năm, giờ đây cuối cùng vấn đề nan giải này cũng đã được giải quyết. Người dân của huyện Phong Lăng và những người chăn nuôi của liên minh các bộ lạc nhỏ còn vui hơn cả đến Tết, đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên cũng nhân cơ hội này để phát động một làn sóng dư luận khác, sức ảnh hưởng của tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi lại đạt tới một tầm cao mới một lần nữa. Năm nay là vụ mùa bội thu nhất của Xuyên Thục trong lịch sử của Đại Khang và còn được nhà sử học sau này gọi là năm đầu tiên trỗi dậy của Đại Khang. Có vụ thu hoạch bội thu lương thực nên hoạt động thương mại giữa hạm đội Đông Hải và nước K vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Hạm đội kéo đi hết đợt này đến đợt khác đồ sắt, vải vóc, đồ sứ và các hàng hóa khác, sau đó mang từ nước K về hết thuyền này đến thuyền khác gồm lương thực và cây bông vải.