Dung Âm nhận được lời lạnh nhạt của người trước mặt không hiểu sao lại có chút thất vọng.
Cô rất muốn được trò chuyện nhiều hơn một chút với chị ấy giống như vị học tỷ kia.
"Đại tiểu thư, Hạ Sơ đã được thả, chị có sợ bị báo thù không?"
"Không." Thẩm Miên mặt không biến sắc cầm lấy bát yến chưng uống một ngụm.
Đối với cô mấy trò vặt vãnh báo thù thiếu nữ chỉ là trò trẻ con.
"Được thả rồi sao?" Cô nhớ đến vế trên liền hỏi.
Được thả sớm hơn dự tính của cô đó.
Con nhà quý tộc thật sướng mà.
Sự đối đãi cho dù ở đâu cũng quá khác biệt.
"Đúng ạ.
Thật không công bằng mà.
Thế giới này còn có công đạo không chứ?" Dung Âm nghe Trần Giản Miên hỏi liền trả lời với giọng điệu khá thất vọng xen lẫn bực tức.
Thẩm Miên uống một ngụm cuối cùng trong bát yến chưng, miệng khẽ nhếch môi đầy châm chọc, tay đặt cái bát rỗng lên bàn.
"Khi cô có tiền và quyền cô mới có thể nói đến công bằng.
Còn hiện tại chỉ là mơ mộng hảo huyền."
Dung Âm khẽ cúi đầu.
Lời của đại tiểu thư nói rất đúng.
Từ lúc cô bước chân vào xã hội này cứ nghĩ sẽ tươi đẹp, ai ai cũng tươi cười hoà nhã như trong phim còn thực tế lại tàn khốc đến cay nghiệt.
Từng mảnh vọng tưởng bị đánh bay đến không còn chút gì nhưng cô vẫn không muốn thoát ra khỏi nó.
Mỗi tối cô luôn nói với bản thân chỉ cần cố gắng thêm một chút cô sẽ được như bọn họ.
Bọn phú nhị đại kia rồi sẽ có ngày quỳ dưới chân cô xin tha thứ.
Vì vậy, lúc này cô có tư cách gì nói đến công bằng.
Cuộc đời học sinh chính là từ nhà đến trường, từ trường về nhà, sau đó lại quanh quẩn mới mấy kì thi liên hồi.
Thẩm Miên nhìn đề thi trước mặt không khỏi cau mày.
Cô đã quá tuổi làm học sinh cấp ba rồi vẫn phải làm đề thi sao.
Huống hồ cô không có học cấp ba nha.
"Khỉ thối, ngươi chơi ta có đúng không?"
Đã chơi game rồi phải kiểm tra kiến thức thì thế quái nào.
Không bằng so nắm đấm đi hay làm vài ván bài cũng được.
"Cô đừng có làm hư mầm non đất nước." Ưng Thừa Tướng nghe xong suy nghĩ của Thẩm Miên cũng đen mặt.
Nó biết kí chủ nhà nó là tay chơi chính hiệu của thế giới đêm, ai mà ngờ tay chơi này lại bị không có kiến thức chứ.
"Mầm non đất nước?" Thẩm Miên nhếch môi đầy khinh bỉ.
Nhìn bọn trước mắt xem, có hình thù gì giống mầm non đất nước.
So với cô một kẻ phá gia thì cũng chẳng khác là bao.
Nhưng ít nhất cô là kẻ phá gia có tiền đồ hơn tụi nó nha.
Ưng Thừa Tướng nhìn những thanh niên hết gảy đầu rồi lại nằm ngủ trên đề thi liền thở dài.
Quả thật đất nước có những mầm non như vầy thật quá đen.
Nó lại nhìn vào bài thi toán của Thẩm Miên đầu liền xuất hiện vài vạch đen.
Bài của kí chủ nhà nó đến cả tên họ cũng chưa điền, hoàn toàn là trang giấy trắng.
Ưng Thừa Tướng: "Cô ít nhất cũng phải ghi cái tên chứ."
Thẩm Miên nằm dài trên bàn xoay xoay bút.
"Không hứng thú." Bởi vì một khi cô đặt bút xuống thì chắc chắn sẽ hoàn thành hết công việc.
Cô đang làm phá gia chi nữ thì phải làm cho tốt chứ.
Thẩm Miên vừa đi ra khỏi phòng thi đã gặp được Phong Ngư Cầm đứng đợi ở bên ngoài.
Cô không hiểu cô lạnh nhạt như vậy mà cô ấy vẫn không hề bỏ cuộc.
Không biết nguyên chủ ngày xưa đã làm gì mà có được một người bạn như vầy nữa.
Phong Ngư Cầm mang balo đi song song với Thẩm Miên miệng nở nụ cười vô cùng tươi chứng tỏ tâm trạng rất tốt, rất phấn khích.
"Cậu làm bài được lắm à?" Thẩm Miên thấy Phong Ngư Cầm sắp bay lên vì vui sướng liền hỏi.
Cô vào tiểu thế giới này lâu như vậy mà bây giờ mới thấy Phong Ngư Cầm vui vẻ như thế.
"Tớ chấp nhận số phận rồi."
Phong Ngư Cầm nghe xong liền nhúng vai.
Cô đã chấp nhận số phận rồi.
Có cố gắng thì điểm vẫn không cao lên được.
Học tài thi phận đành chịu thôi.
"Cậu nói xem lần này bảng vàng dẫn đầu có phải là Trương Bân Khải nữa hay không?"
Thẩm Miên nghe xong liền cau mày.
Đúng vậy, cô quên mất tên bạn học Trương này nha.
Bất hạnh của nguyên chủ cũng một phần vì hắn mà ra.
Hắn yêu nữ chính nhưng lại lấy nguyên chủ vì tham vọng quyền thế, loại người này cô giết một kẻ đáng một kẻ.
Phong Ngư Cầm được nha, có thể nhắc cho cô tên kẻ thù mà cô quên.
Lát về kêu người nấu ít canh đầu cá mới được, não dạo này đi du lịch rồi.
Thẩm Miên nhếch môi: "Chưa chắc."
Không nhắc thì thôi.
Nhắc rồi cô làm gì có thể bỏ qua cho hắn.
Thế là cả phòng của những môn sau ai nấy đều nhìn thấy một Trần Giản Miên bị ma nhập.
Đến cả giáo viên nhìn cũng muốn rớt tròng mắt ra ngoài.
Cuối cùng thì vị tiểu thư này bị cái gì kí.ch thích vậy.
Không phải lúc nãy thi toán đến cả nhìn cũng lười hay sao.
Bài thi tên còn để giáo viên viết hộ thì bây giờ đã viết cả rồi.
Ưng Thừa Tướng nhìn bài thi ngữ văn của Thẩm Miên trên đầu liền có con quạ bay qua.
Nó nên nói cái gì nhỉ.
Nó đọc xong bài văn kia cũng quên mất bản thân muốn nói gì rồi.
Ưng Thừa Tướng phải đứng hình mất một lúc mới có thể thốt lên.
"Kí chủ à, cái cô viết thật sự là văn sao?"