Trong số hai mươi bốn thí sinh trong phòng, thậm chí cả cái trường này nó dám chắc bài thi văn này chình là độc nhất vô nhị.
Có thể khiến giáo viên dạy văn trực tiếp lên cơn đau tim và khiến học sinh cười đến đột quỵ.
Đề văn rất đơn giản không thể đơn giản hơn là phân tích vẻ đẹp và cuộc sống người con người trong bài thơ của một cố tác giả vô cùng nổi tiếng.
Nếu người khác sẽ phân tích vẻ đẹp của cô gái như hoa như ngọc theo đúng câu thơ, chỉ hận không thể phóng đại khen ngợi lên tận mây xanh.
Còn Thẩm Miên chính là:
"Đôi mắt vừa đủ hai con, thiếu một con là tàn tật, dư một con là Nhị Lang Thần, dư nhiều con mắt là cụ nhất*...!Cái mũi vừa đủ hai lỗ, một lỗ cũng không thể thiếu.
Theo tác giả thì ngũ quan có đủ, chứng nhận không tàn tật..."
*Cụ nhất: Thượng Huyền Nhất của Thập Nhị Nguyệt Quỷ trong Thanh Gươm Diệt Quỷ.
Ưng Thừa Tướng: "..."
Nó quả nhiên không nên tin tưởng vào tài nghệ thơ văn của kí chủ.
Loại văn chương này sẽ trực tiếp làm cho nhà thơ tức đến đội mồ sống lại.
Thẩm Miên nhìn còn khỉ thối bay qua bên lại bên cạnh mình liền cau mày.
Cô có tài nghệ, cô biết mà, nó cần gì phải tỏ ra kinh ngạc một cách lố lăng như vậy chứ.
"Kí chủ, cô có cần tôi giúp không? Tôi đọc cho cô viết." Ưng Thừa Tướng nhìn xong một hồi cũng cay mắt không nhìn nổi nữa.
Nó thật sự bị cay mắt với khuôn mặt đầy tự hào và hãnh diện với bản thân của kí chủ đấy.
Làm sao có người có thể không biết tự lượng sức mình như vậy chứ.
"Không cần loại hệ thống phế như ngươi." Cô nói thiệt, sự thật mất lòng chứ cái hệ thống này phế hơn cô nghĩ nhiều.
Trong truyện hệ thống người ta hô phong hoán vũ còn con khỉ thối này chỉ biết phát phim heo hạng nặng và hối chạy deadline, còn chuyên bênh vực nữ chính.
Cuối cùng nó xuất hiện có tác dụng gì với cô vậy.
Phận vào vai nữ phụ pháo hôi đã là con ghẻ rồi, đến cả hệ thống game nó cũng chống đối mình.
"Mà hỏi thật, ngươi có công dụng gì?"
Ưng Thừa Tướng nhúng vai tỏ vẻ vô tội.
"Bây giờ cô mới hỏi sao?"
"Ngươi là hệ thống thì phải nói chứ?"
Hay nhỉ.
Nó là hệ thống đó, cô không hỏi thì nó không định nói luôn sao.
Thái độ phục vụ khách hàng kiểu gì vậy.
Cô muốn đổi hệ thống.
"Cô phải hỏi chứ.
Ừ thì, đại loại là nhắc nhở nhiệm vụ, còn hệ thống cửa hàng nữa nhưng cô chưa đủ trình." Ưng Thừa Tướng vừa nói vừa nhấn mạnh ba chữ chưa đủ trình rồi nhìn Thẩm Miên bằng ánh mắt khinh thường.
Người chơi cày chay lại còn ở cấp tân thủ mà muốn hỏi mấy cái đó.
Có nói cũng không dùng được cái nào.
Kí chủ bị ảo tưởng rồi.
Thẩm Miên nghe xong liền đập cây bút đang viết xuống bàn bằng thái độ vô cùng bực bội.
Cô hiện tại chỉ muốn chửi thề một tiếng chết tiệt rồi trù ẻo tám đời nhà người tạo ra cái con khỉ thối mất nết này.
Cả lớp đang làm bài thi trong im lặng, căn phòng hiện trong trạng thái yên tĩnh như tờ đột nhiên có tiếng đập bàn làm ai cũng giật mình, có người còn tỉnh cả ngủ mà quay nhìn nơi phát ra âm thanh.
Bọn họ quay nhìn người ở dãy cuối nhưng làm được gì chứ.
Trong ngôi trường này nếu muốn nói gì phải nhìn đến phía sau lưng nhau xem họ có gia thế như thế nào.
Miệng thì bảo bình đẳng nhưng ai cũng biết được nó hoàn toàn được phân chia ra nhiều giai cấp.
Người ở tầng lớp nào liền chơi cùng tầng lớp đó, khi đứng trước người ở tầng lớp cao hơn mình chỉ có thể im lặng mà cúi đầu.
Và Trần Giản Miên là một ví dụ của tầng lớp đứng đầu trong ngôi trường này.
Cô có nhan sắc và chỗ dựa cực lớn mà ai nhìn vào chỉ muốn quay quanh tạo mối quan hệ.
Giống như việc cô làm lúc này cho dù có người khó chịu họ cũng tuyệt đối không dám nói ra.
"Chết tiệt." Thẩm Miên thấy vậy cũng không nhịn được nữa mà chửi thề.
Cứ nhìn cô bằng ánh mắt lấm lét như vậy làm cô bực mình đấy.
Cô có phải muốn ăn thịt bọn họ đâu.
Cô chỉ muốn mang con khỉ thối này đi nấu cao thôi.
Còn giáo viên coi thi nữa, học sinh làm việc riêng không biết nhắc nhở à.
Giáo viên: "..." Giữ cho chúng tôi bát cơm đi.
Khổ quá.
Căn biệt thự vô cùng to lớn không khác gì lâu đài, bên trong những người làm liên tục đi qua đi lại làm việc.
"Phu nhân gọi về căn dặn hôm nay phải nấu nhiều một chút ăn mừng tiểu thư thi xong.
Cháu tranh thủ thời gian làm đi."
"Vâng ạ." Dung Âm nghe quản gia giao nhiệm vụ xong liền đi làm việc.
Cô cảm thấy thật may mắn vì khối mười một không thi cùng ngày với khối mười hai, không thì nhiệm vụ này đã bị đưa đi cho người khác rồi.
Người ta bảo con đường đến tim người là từ đường dạ dày nếu đại tiểu thư ăn xong hợp khẩu vị không phải vị trí của cô sẽ mất sao.
Trần Doãn đứng dựa vào cửa nhìn người đang bận bịu trong bếp liền cau mày.
Trước kia cô ấy coi hắn là trung tâm luôn tìm cách gây sự chú ý với hắn, còn bây giờ đến cả nhìn một cái cùng không muốn.
Cảm giác bị lơ đó thật sự làm hắn khó chịu đến phát điên.
Tại sao cái gì hắn vừa muốn đều bị Trần Giản Miên cướp mất.
Chị ta nghĩ mình sinh ra trước thì được quyền làm điều đó sao.