Chán đến chết mà thưởng thức đầu tóc của mình.
Bạc Phong ngồi bên cạnh, xem hết từng động tác của cô.
Có thể rõ ràng cảm giác được trạng thái hiện tại của cô khác với trước đó.
So sánh với hồi ở nhà xưởng vừa nãy.
Giờ nhìn lại, còn giống một con người.
Bạc Phong kéo cặp sách của cô qua, móc ra một cuốn sách từ trong đó.
Ném cho Nam Nhiễm.
"Thuộc được trước khi xe đến trạm, có khen thưởng."
Nam Nhiễm thờ ơ.
"Em ăn no rồi."
Cho nên, cậu không còn gì để uy hiếp tôi nữa.
Cho đến khi.
Bạc Phong lấy ra một cái chìa khóa.
Đưa tới trong tay Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm mới đầu còn biếng nhác.
Nhưng khi Tiểu Hắc Long nhắc nhở,
【 Ký chủ, lồng sắt lồng sắt. 】
Tinh thần Nam Nhiễm hơi chấn động.
"Học thuộc quyển sách này? Anh sẽ vào lồng sắt?"
Bạc Phong ném cuốn sách kia cho Nam Nhiễm.
"Học thuộc chừng đó."
Tuy rằng là thế.
Nhưng bạn học Nam Nhiễm vẫn rất có tinh thần.
Tiểu Hắc Long tò mò hỏi,
【 Ký chủ, cô học thuộc chừng đó, cần tốn bao lâu? 】
Nam Nhiễm nhìn nhìn.
"Vậy phải xem tôi lật sách mất bao lâu."
Tiểu Hắc Long nghe ký chủ nói vậy,
Thì đây là chuyện trong một giây thôi.
Đang nói.
Thanh âm Tiểu Hắc Long đột nhiên vang lên.
【 Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành chuyện tốt thứ hai.
Bắt được tên khốn kiếp Long ca, còn có tình nhân nắm giữ tất cả chứng cứ của hắn.
Cứu vớt mấy vạn gia đình.
Cứu vớt mấy vạn hài đồng phụ nữ.
Công lao không thể không kể đến.
Công đức vô lượng.
Công ······ thành danh toại. 】
Ngữ điệu trẻ con.
Tiểu Hắc Long mãnh liệt khen ký chủ nhà mình.
Cũng không phải có bao nhiêu cảm động.
Chỉ là mau chóng nịnh bợ, làm cho ký chủ có động lực tiếp tục làm chuyện tốt thôi.
Khen khen, liền phát hiện, ký chủ lại ngủ rồi.
Thật sự quá giỏi ngủ.
Kiếp trước ký chủ bị người ta chống mí mắt không cho ngủ hay sao vậy?
Bạc Phong nhìn tư thế tương đối bất nhã của Nam Nhiễm.
Cậu nói với tài xế,
"Tắt điều hòa."
Vừa nói xong.
Không khí lạnh trong xe liền ngừng lại.
Năm phút sau.
Nam Nhiễm nóng không chịu nổi, ghé vào trên người dạ minh châu có thể hạ nhiệt độ mà cô hằng mơ ước.
Vốn dĩ.
Tiểu Hắc Long cho rằng, ký chủ học thuộc bài là chuyện đơn giản.
Chắc chắn không mấy ngày là xong.
Kết quả, lần này học thuộc này giằng co gần cả tháng.
Nam Nhiễm ngã vào dưới đại thụ mơ màng sắp ngủ.
Quá nón.
Cái thời tiết chết tiệt này.
Điều hòa trong lớp lại hư nữa.
Điều hòa trong phòng Hội học sinh cũng hư luôn.
Sân bóng rổ trong nhà thi đấu ······ mẹ nó không có điều hòa!
Nam Nhiễm chỉ có thể ở ngồi dưới gốc đại thụ mát mẻ.
Buổi chiều, Bạc Phong tới.
Nam Nhiễm liên tiếp cọ lên người Bạc Phong.
Vừa cọ vừa mở miệng.
"Về nhà với em đi."
Bạc Phong lạnh như băng,
"Em cảm thấy anh sẽ đáp ứng?"
Nam Nhiễm nghe xong.
Khựng lại ba giây đồng hồ,
"Vậy anh làm lạnh giường cho em, lạnh xong rồi anh hãy đi."
Bạc Phong:
"Lý do"
Nam Nhiễm:
"Dạ minh châu của em, đương nhiên phải làm lạnh giường cho em."
Cô nói cực kỳ đúng lý hợp tình.
Bạc Phong lấy tay Nam Nhiễm ra.
"Lý do này không được."
Nam Nhiễm bĩu môi,
"Dạ minh châu là người, thật đúng là phiền toái."
Tiểu Hắc Long nghe lời này của ký chủ.
Tại sao, ờ, càng nghe càng thấy giống mấy lời mà đàn ông cặn bã dụ dỗ bạn gái lên giường chứ?
Còn là cái loại mà đã nói hết lời ngon tiếng ngọt, bạn gái vẫn không về nhà với mình ấy.
Sau đó, tra nam thẹn quá thành giận.
Đương nhiên, Tiểu Hắc Long chắc chắn sẽ đứng bên ký chủ nhà mình.
Sau đó liền cấp tốc lục tìm tư liệu.
Lục soát thật lâu, Tiểu Hắc Long mở miệng,
【 Ký chủ, ký chủ? 】
Nam Nhiễm đang phiền không thể lừa dạ minh châu về nhà.
Tức giận!
"Cái gì?"
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí,
【 Ký chủ, chỗ tôi có 《 Những đoạn trích kinh điển tra nam gạt người lên giường 》 cô có muốn xem thử hay không. 】