Nam Nhiễm dựa lên cây, đôi mắt nửa híp.
Kê tay ra sau đầu.
Biếng nhác,
"Yên tâm, chúng ta chỉ ngủ, em sẽ không làm gì anh."
Khuôn mặt Bạc Phong lạnh băng, không có bất cứ thay đổi nào.
Nam Nhiễm lại mở miệng,
"Chúng ta đều mặc quần áo ngủ, như vậy anh nên tin em rồi chứ?"
Bạc Phong vẫn không chút biến đổi.
Nam Nhiễm,
"Chỉ có luôn ở cùng anh, em mới có thể ngu ngon giấc được.
Bảo bối đừng sợ, hai chúng ta ân ái như vậy, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có ngày này."
Nam Nhiễm nói xong.
Nhăn mày.
Đây là mấy thứ gì vậy chứ.
Còn gạt người lên giường.
Dùng mấy lời đó có thể gạt người lên giường được sao?
Tiểu Hắc Long dường như đã làm sai chuyện, thấp giọng nói,
【 Cái này, bọn họ nói các này rất hữu dụng mà. 】
Nam Nhiễm duỗi tay.
Kéo cánh tay Bạc Phong.
Thanh âm của cô chậm rì rì.
"Bị em đánh ngất mang đi hoặc là tự đi theo em, anh chọn một cái."
Đồng chí Nam Nhiễm đơn giản thô bạo.
Cô cảm thấy ý tưởng của mình hay hơn nhiều so với của những người kia.
Bạc Phong hất tay Nam Nhiễm ra.
Mở miệng nói,
"Một tháng sau thi đại học."
Nam Nhiễm nghi hoặc.
"Thi đại học thì làm sao?"
Bạc Phong nhìn cô.
Ánh mắt hờ hững dường như hơi biến động.
Cuối cùng thanh âm cũng hỗn loạn một ít cảm xúc khác.
"Thi xong rồi, những điều em nói, đều sẽ có."
Sau khi nói xong,
Cậu không ở lại lâu, liền rời đi.
Nam Nhiễm cân nhắc trong chốc lát.
Hỏi hệ thống của mình.
"Ý của anh ta là sao?"
Tiểu Hắc Long cũng ngu ngơ,
【 Ký chủ, tôi chỉ là một cái hệ thống. Vấn đề của cô vượt khỏi phạm vi nghiệp vụ rồi. 】
Một trận gió nóng thổi qua.
Nam Nhiễm bị thổi tới mức nhắm hai mắt lại.
Oi bức không chịu nổi.
Mệt mỏi quá, suy yếu quá, muốn ngủ quá.
Vấn đề chớp mắt đã bị vứt ra sau đầu.
Ngủ rồi.
Màn đêm buông xuống.
Trước biệt thự nhỏ của Nam gia, thấy được một bóng dáng, nhanh chóng chạy vội.
Thực mau, chạy vội tới cửa nhà.
Lấy chìa khóa ra, cạch, cửa bị mở ra.
Đi vào.
Tách một tiếng.
Bật đèn lên.
Căn nhà đen nhánh lập tức trở nên sáng trưng.
Trong phòng không một bóng người.
Từ sau khi mẹ kế bị bắt.
Cha Nam đau tim phải vào bệnh viện.
Nam Đồng ra nước ngoài.
Trước kia cha Nam hôn mê, đã biết được tất cả mọi chuyện.
Ông ấy chỉ có một yêu cầu đối với Nam Đồng.
Không bao giờ được về nước, coi như cô ta đã chết.
Cho nên, căn nhà to như vậy, chỉ còn một mình Nam Nhiễm.
Ánh đèn vừa bật lên, người vào nhà liền hiện rõ ra.
Một thiếu nữ, còn đang mặc đồng phục Đế Đô.
Trên đầu có chút mồ hôi, làm ước sợi tóc.
Nhưng nhìn qua tâm tình của thiếu nữ cũng không tệ lắm.
Đây còn không phải là Nam Nhiễm sao.
À.
Quên nói.
Trên vai cô còn đang khiêng một người.
Người nọ hình như ngất đi rồi.
Nam Nhiễm khiêng người, hướng về phòng mình ở lầu hai mà đi.
Ném người lên giường.
Bản thân thì vào nhà tắm tắm rửa một cái.
Nhìn người nằm ở trên giường kia.
Bộ dạng đẹp trai, thân thể thon dài. A
Cho dù nhắm mắt lại, ngất đi, vẫn cho người ta một loại cảm giác cự người vạn dặm, không cho người khác tới gần như cũ.
Sau đó, khi Nam Nhiễm đi ra ngoài.
Không bao lâu, người trên giường giật giật lông mi.
Mở to mắt ra.
Con ngươi lạnh như băng, quét một vòng căn phòng nhỏ này.
Nam Nhiễm tắm rửa xong, mặc áo ngủ quay lại.
Cô đứng trước giường, hơi dừng lại.
Nhìn trái nhìn phải.
Dạ minh châu đã tự động nằm tốt, đắp chăn mỏng lên.
Mí mắt của cô khẽ nhúc nhích.
Tỉnh?
Đang suy xét.
Tiểu Hắc Long không thể tưởng tượng được:
【 Ký chủ, cô cho cậu ta uống tận nửa bình thuốc ngủ, cậu ta còn có thể động? 】
Nam Nhiễm chỉ suy nghĩ một lát.
Sau đó liền lên giường, ôm lấy người.