Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Bất kể trong lòng Vương Lê Nguyệt nghĩ thế nào, bất kể nàng đã nói gì thì chẳng qua cũng chỉ gây ra một gợn sóng nhỏ trong lòng của Nguyễn Tiểu Ly mà thôi. “Hắn” rất nhanh đã đem chuyện này đè xuống tận đáy lòng, vẫn tiến hành lập kế hoạch bức vua thoái vị như cũ.
Việc Vương Lê Nguyệt nửa đêm xông vào thư phòng của Nguyễn Tiểu Ly cũng đã sớm được ám vệ báo cáo tới trước mặt Nguyễn San.
Nghe xong chuyện này, vẻ mặt của Nguyễn San đã lập tức biến đổi. Hắn không nhịn được mà nghĩ đến hình ảnh Nguyễn Tiểu Ly và Vương Lê Nguyệt ở chung.
Bọn họ thành đôi rồi sao?
Trong lòng Nguyễn San mơ hồ có đôi chút hoài nghi liệu mọi thứ hắn làm rốt cuộc có đúng hay không, vì sao khi nhìn thấy Nguyễn Ly Trúc và Vương Lê Nguyệt ở bên nhau hắn lại cảm thấy rất không thoải mái.
Nguyễn San nắm rất rõ tất cả những hành động trong khoảng thời gian gần đây của Nguyễn Tiểu Ly, cũng biết chuyện hai người Hoàng hậu và Đại tướng quân một trong một ngoài dùng các hình thức vừa đe doạ vừa dụ dỗ để chiêu binh mãi mã, chỉ là hắn không chủ động ra tay nhắm vào bọn họ mà thôi.
“Ngươi tiếp tục quan sát Tứ hoàng tử và phải kịp thời báo cáo tất cả những chuyện giữa hắn và Phủ Thừa Tướng cho ta.”
Ám vệ nghe vậy lập tức rời đi, còn tâm phúc bên cạnh thì không kiềm được nỗi nghi hoặc mà tiến lên hỏi: “Điện hạ, hiện tại Tứ hoàng tử và Phủ Thừa Tướng đã âm thầm liên hệ với nhau, thậm chí hắn còn lén lút gặp mặt đích nữ của Thừa tướng, không chừng sẽ ảnh hưởng đến sự lựa chọn của Thừa tướng. Người có muốn đi một chuyến đến Phủ Thừa Tướng hay không?”
“Không cần, lựa chọn của Thừa tướng là gì không quan trọng. Chuyện ngươi cần làm là tận lực đừng để Vương Lê Nguyệt xuất hiện trước mặt Tứ hoàng tử nữa.”
“Tại sao? Phủ Thừa Tướng chính là một trợ lực lớn, nếu thật sự bị Tứ hoàng tử kéo đến bên kia…”
“Ngươi chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của ta là được.” Nguyễn San nói đến đây vẻ mặt liền trầm xuống, trên người mơ hồ còn có sát khí. Tâm phúc bên cạnh thấy hắn như vậy, mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều điều khó hiểu nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Bệnh tình của Hoàng thượng càng nghiêm trọng, bầu không khí trong kinh thành cũng càng ngày càng đè nén. Hai phe vốn dĩ vẫn đang cầm chừng lẫn nhau, nhưng dưới sự kích thích của quá nhiều sự kiện nên đã dần dần bắt đầu có hành động công kích nhau ở ngoài sáng.
Trong bầu không khí ngày càng áp lực của kinh thành, cuối cùng cũng đã đến thời khắc bức vua thoái vị kia.
Sáng sớm ngày hôm nay, Đại tướng quân đã xuất hiện ở cung điện của Hoàng hậu và cùng nàng ở trong tẩm cung trao đổi mấy canh giờ, tiếp đó là xuất hiện ở chỗ của Nguyễn Tiểu Ly.
“Ly Trúc, hiện tại mọi chuyện đã tiến hành thế nào rồi? Buổi tối hôm nay chính là thời cơ tốt nhất, tuyệt đối không thể bỏ qua.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy lập tức ngẩng đầu, ánh mắt “hắn” nhìn thẳng vào Đại tướng quân không chút né tránh và tràn đầy kiên định.
“Cữu cữu yên tâm, ta đã chuẩn bị chu đáo. Tối hôm nay nếu không thành công thì ta sẽ xả thân, một là hắn chết hoặc hai là ta bỏ mạng.”
Nhìn biểu hiện này của Nguyễn Tiểu Ly, Đại tướng quân hài lòng gật đầu, sau đó lại bàn bạc với Nguyễn Tiểu Ly một chút về kế hoạch buổi tối của bọn họ rồi mới vội vàng rời đi.
Đêm đến, kinh thành yên tĩnh không một tiếng động thường ngày hôm nay lại hoàn toàn khác biệt. Cả kinh thành đột nhiên trở nên ồn ào náo động. Bách tính đang trốn trong nhà bỗng nghe được tiếng người ầm ĩ ở bên ngoài và các loại âm thanh chém chém giết giết.
Lúc trước khi Nguyễn Tiểu Ly lấy cớ tìm Đại tướng quân luyện kiếm cũng đã âm thầm thu mua tướng lĩnh ở khắp nơi, vì thế có không ít Cấm vệ quân trong kinh thành đã lựa chọn đầu quân cho Nguyễn Tiểu Ly.
Do đó, trận chiến vừa khai hỏa thì nội bộ Cấm vệ quân của hoàng thành liền xảy ra nội chiến, quay sang chĩa mũi dùi vào nhau khiến một nhóm tử sĩ là quân tiên phong lập tức nhân cơ hội đánh thẳng vào hoàng cung.
Từ lúc Hoàng thượng lâm vào hôn mê, Nguyễn San đã suy xét đến kết quả này nên hắn đã sớm có đề phòng.
Một nhóm lớn tử sĩ mới vừa đi đến cửa cung đã bị thị vệ mà Nguyễn San bố trí trước ngăn lại. Nhân mã hai bên cứ thế lao vào nhau, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã có thương vong vô số, tiếng chém giết vang dội khắp đất trời.
Những tử sĩ này vốn đều là những người không muốn sống, cho dù bản thân có chết cũng nhất định phải kéo theo một cái đệm lưng. Cũng vì lẽ đó, trước một đám người bất chấp tất cả, thị vệ canh giữ cửa hoàng cung liên tiếp thất thủ. Rất nhanh, Nguyễn Tiểu Ly đã dẫn dắt một đội ngũ đi theo phía sau nhóm tử sĩ chậm rãi tới gần nội cung.
Nguyễn San nghe thị vệ bên người không ngừng báo cáo tình huống bên ngoài lại không khỏi nhíu mày, vẫy tay, “Được rồi, ta đã biết. Sắp xếp thêm một đội thị vệ ở bên ngoài tẩm cung của Hoàng thượng, bất luận thế nào cũng nhất định phải bảo vệ nơi này.”
Đợi thị vệ lĩnh mệnh rời đi, vẻ mặt Nguyễn San lại thay đổi lần nữa. Hắn quay đầu liếc mắt nhìn vị Hoàng đế đang nằm hôn mê trên giường kia, khẽ nhíu mày, trong ánh mắt là cảm xúc không thể giải thích.
“Tuy con và người không phải là phụ tử thân sinh, nhưng con sẽ không để người chết trên tay Ly Trúc. Con không muốn, cũng không thể để hắn mang trên lưng tội danh giết phụ thân.”
Sau khi nói xong lời này, Nguyễn San cúi đầu xuống, trong đầu hiện lên khuôn mặt Nguyễn Tiểu Ly và chuyện hắn đã nghe được từ chỗ Giai Hoàng quý phi trong lúc nàng uống say.
Nguyễn San không phát hiện ra rằng sau khi hắn nói lời này, Hoàng thượng vốn dĩ vẫn luôn hôn mê ở trên giường lại đột nhiên cử động ngón tay, nhưng chỉ được một chút rồi lại tiếp tục không có động tĩnh.
Trong đầu hắn hiện tại toàn là những lời lúc Giai Hoàng quý phi uống say đã nói ra. Từ trước đến nay, hắn luôn cho rằng mình là nhi tử thân sinh của Hoàng thượng, vì thế hắn cũng luôn yêu cầu bản thân trở thành một hoàng tử đúng chuẩn và phải nhận được những đãi ngộ mà hoàng tử nên có. Tuy nhiên, hắn không ngờ khi Giai Hoàng quý phi uống say lại để lộ ra một bí mật kinh thiên động địa như thế.
Nghĩ tới đây, trên mặt của Nguyễn San không khỏi lộ ra vài phần thất bại. Lúc ấy, chuyện hắn không phải nhi tử của Hoàng thượng đã cho hắn một đả kích rất lớn.
Dù thế nào đi nữa thì Giai Hoàng quý phi cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, vậy mà bà lại đội cho ông ấy một cái “nón xanh” lớn đến như vậy. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, hắn đoán rằng cả gia tộc sẽ bị tịch thu tài sản và diệt tộc, bởi vấy bẩn huyết mạch hoàng thất chính là tội lớn.
Nhưng chuyện làm Nguyễn San cảm thấy khó chấp nhận nhất là chính Giai Hoàng quý phi cũng không biết phụ thân của hắn rốt cuộc là ai. Nghĩ tới đây, vẻ mặt hắn càng thêm khó coi.
Không lâu sau khi Nguyễn San chìm vào suy nghĩ của bản thân, âm thanh chém chém giết giết ở bên ngoài đã kéo suy nghĩ của hắn trở lại.
Nguyễn San nghe âm thanh bên ngoài, lại nghĩ về địch ý của Nguyễn Tiểu Ly đối với mình, trong ánh mắt hắn hiện lên một chút xoắn xuýt và đau khổ.
Nếu có thể, hắn hoàn toàn không hy vọng Nguyễn Tiểu Ly có địch ý lớn như thế với mình, cũng không hy vọng mình và Nguyễn Tiểu Ly đối chọi thế này. Vả lại ngôi vị Hoàng đế này đáng ra phải thuộc về Nguyễn Ly Trúc và không có bất cứ quan hệ nào với hắn mới đúng.
Hắn quay đầu nhìn Hoàng thượng còn đang hôn mê bên kia, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra giữa hắn và Nguyễn Ly Trúc trong ngần ấy năm qua, sau đó ánh mắt hắn lại lần nữa hiện lên vẻ kiên định. Nguyễn San bước lên hai bước và đứng trước cửa tẩm cung của Hoàng đế.