Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Bỉ Ngạn
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Sau khi nói xong những lời này, Nguyễn San cảm thấy gánh nặng đè ở trên vai trong nháy mắt đã được buông xuống, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn đã thả lỏng hơn so với trước kia.
Nhìn thấy biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của Nguyễn Tiểu Ly, Nguyễn San không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
Vẻ mặt của hoàng đệ quá đáng yêu, trước kia hắn chưa bao giờ nhìn thấy. Trong thời khắc thế này, dường như quan hệ giữa hắn và hoàng đệ đã trở nên tốt hơn. Chờ đến khi đệ ấy ngồi lên ngôi vị Hoàng đế rồi thì sẽ không còn tràn đầy địch ý đối với hắn như vậy nữa. Có lẽ hắn vẫn còn có cơ hội hàn gắn tình cảm giữa hai người.
Binh lính phía sau Nguyễn San đều là do chính hắn bồi dưỡng, bất kể chủ tử quyết định cái gì thì bọn họ đều nhất nhất phục tùng mệnh lệnh.
Tuy nhiên, trong đội binh đó có một nam nhân đã lẫn vào. Hắn là người của Nguyễn San, nhưng hơn hết lại là người của Giai Hoàng quý phi. Biểu cảm trên mặt nam nhân kia vừa khiếp sợ lại vừa ngoan độc.
Đã đến nước này rồi mà Tần Vương điện hạ cứ thế từ bỏ sao?
Nguyễn San xoay người nhìn đội thị vệ đang như hổ rình mồi ở phía sau, giơ tay lên.
“Tất cả dừng tay…”
Nguyễn San vừa mới nói xong mấy chữ này thì đột nhiên có một kẻ đứng trong đám người phía sau hắn lập tức kéo cung bắn tên. Mũi tên lao vun vút về phía ngực của Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn San nghe thấy tiếng gió xẹt qua bên tai, lại nhìn thấy mũi tên biến mất ngay trước mặt mình. Vẻ mặt của hắn thay đổi ngay lập tức, ánh mắt nhanh chóng nhìn sang phía Nguyễn Tiểu Ly, thậm chí còn mơ hồ có xúc động muốn nhảy xuống dưới thềm để ngăn mũi tên lại.
“Ly Trúc, mau tránh ra!” Nguyễn San hô lớn.
Trong lòng Nguyễn San không ngừng cầu nguyện cho Nguyễn Ly Trúc có thể tránh thoát được mũi tên này và không phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Ngay tại thời điểm tên thị vệ kia có hành động, Nguyễn Tiểu Ly cũng đã nhận ra. “Hắn” đang định dịch chân né tránh mũi tên thì đột nhiên nghĩ tới một tình huống.
Nguyễn Tiểu Ly: “Kết cục của ta nếu không phải bị chính tay Nguyễn San giết chết thì có được tính là hoàn thành nhiệm vụ không?”
Tiểu Ác: “Tính, chỉ cần vai phản diện của cô chết là sẽ được tính. Dù sao theo cốt truyện thì nhân vật phản diện sẽ phải chết trong sự kiện bức vua thoái vị. Tuy rằng chết ở trong tay nam chính là lựa chọn tốt nhất nhưng cô không cảm thấy tình hình hiện tại đã thoát ra khỏi sự khống chế rồi sao, muốn làm cho nam chính tự tay giết chết cô thì chẳng khác nào chuyện viển vông.”
Khi nghe Tiểu Ác nói những lời này, đồng thời trong đầu của Nguyễn Tiểu Ly cũng hiện ra hình ảnh Nguyễn San vừa mới không chút do dự nhường ngôi vị Hoàng đế lại cho “hắn”.
Ngay cả ngôi vị Hoàng đế mà Nguyễn San cũng có thể nhường cho “hắn”, vậy nếu hai người không có xung đột lợi ích thì Nguyễn San lại càng không thể nào giết “hắn” được.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tiểu Ly chợt kiên quyết dừng bước chân đang sắp di chuyển sang bên cạnh lại, không chút do dự ưỡn ngực đón nhận mũi tên đang lao nhanh về phía mình.
“Phập...”
Chỉ trong nháy mắt, mũi tên đã hoàn toàn cắm sâu vào ngực của Nguyễn Tiểu Ly, chỉ còn chừa lại chiếc lông đang đong đưa bên ngoài.
Máu bắn ra… Sắc mặt của Nguyễn Ly Trúc ở đối diện trắng bệch trong phút chốc.
Nguyễn San nhìn thấy một màn đó, đôi mắt tức khắc muốn nứt ra, tia may mắn cuối cùng ở trong lòng cũng đã biến mất không còn dấu vết. Nguyễn San tức thì trở nên hoảng loạn.
Kể cả thời điểm dẫn dắt quân đội đối đầu với Nguyễn Ly Trúc hắn cũng chưa từng có cảm giác này, giống như có một thứ quan trọng dần biến mất khỏi sinh mệnh của hắn.
Sắc mặt của Nguyễn San tái nhợt hẳn đi, ngay cả cơ thể cũng không đứng vững, giọng nói hoàn toàn không thèm che giấu sát ý.
“Ai cho phép ngươi động thủ?”
Câu nói này của Nguyễn San tràn ngập sát ý làm cho đám thị vệ đứng gần ở phía sau hắn không khỏi run rẩy.
Ánh mắt của Nguyễn San khi nói ra lời này cũng không dám rời khỏi trên người Nguyễn Tiểu Ly. Hắn sợ mình vừa chuyển dời tầm mắt thì sẽ nhìn thấy kết quả mà mình không muốn nhìn thấy nhất.
Sau khi bị bắn trúng, Nguyễn Tiểu Ly chỉ cảm thấy một trận đau nhức ở trước ngực, cũng có thể cảm giác được sinh mệnh của “hắn” đang dần dần trôi đi. Nhiệm vụ của “hắn” cũng sắp hoàn thành.
Thế nhưng Nguyễn Tiểu Ly tuyệt đối không cho phép bản thân chết một cách khó coi như vậy. “Hắn” vẫn cố gắng chống lợi kiếm để không để bị ngã ra đất, thoạt nhìn giống như chỉ đang hít sâu một hơi chứ không có việc gì, sau đó dùng hết sức lực toàn thân hô lên một câu cuối cùng.
“Giết! Giết cho ta!”
Chúng tướng sĩ ở phía sau Nguyễn Tiểu Ly vừa nhìn thấy Tứ điện hạ bị bắn trúng, ngay lập tức đổ hết mọi tội lỗi cho quân địch.
Dù sao đối với bọn họ mà nói, hiện tại nếu đã lựa chọn Nguyễn Tiểu Ly, cho dù Nguyễn Tiểu Ly tử vong hay lần bức vua thoái vị thất bại thì chờ đón bọn họ cũng không phải là kết quả gì tốt. Mọi người cũng đã sớm đem đầu đặt trên lưng quần, không còn để ý đến sinh tử nữa.
Lúc này nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly vẫn nói chuyện khí thế hùng hồn, dường như không có nguy hiểm đến tính mạng thì đám người giống như được tiếp thêm động lực, không chút do dự xông lên trước.
Sau khi binh lính phía sau Nguyễn San nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly bị bắn trúng liền dâng cao sĩ khí, bây giờ lại thấy có người công kích đến, bọn họ cũng bất chấp mệnh lệnh của Nguyễn San mà trực tiếp xông lên giao chiến. Hai bên lập tức lao vào hỗn chiến.
Trong nháy mắt, bên tai mọi người truyền đến từng đợt tiếng hô chém giết, ngoài ra còn có tiếng của các tướng lĩnh hạ lệnh thà chết cũng không lùi.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Nguyễn San nhất thời cảm thấy phẫn nộ tràn ra từ trái tim. Dù thế nào đi nữa hắn cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra cảnh tượng như bây giờ.
Hắn cho rằng chỉ cần bản thân nguyện ý nhường ngôi vị Hoàng đế lại cho Nguyễn Ly Trúc thì cuộc chiến tối hôm nay sẽ không xảy ra, trên lưng Nguyễn Ly Trúc sẽ không mang tiếng bức vua thoái vị, cũng sẽ không mang danh giết phụ thân và có thể bình yên ngồi lên vị trí kia, còn bản thân hắn có thể thành công rút lui, chỉ cần ở sau lưng yên lặng bảo vệ Nguyễn Ly Trúc là được. Nhưng hắn lại không hề nghĩ đến bởi vì người phía sau mình tự tiện hành động mà tạo thành cục diện như hiện tại.
Nguyễn San phút chốc giận dữ ngập trời, thẳng tay rút kiếm, không chút do dự chém chết kẻ vừa ra tay lúc nãy!
Người tự ý bắn tên cứ thế bị Nguyễn San giết chết, ngay cả một câu cũng không kịp ngụy biện.
“Dừng tay, tất cả đều dừng tay lại cho bổn vương.”
Hiện tại hai bên nhân mã đã sớm hỗn chiến đến đỏ cả mắt, bên tai chỉ có tiếng chém giết và âm thanh mũi kiếm bén nhọn đâm vào da thịt nên lời nói của Nguyễn San căn bản không thể lọt vào tai của bọn họ, ngược lại càng làm tăng thêm tính tàn bạo của những người kia.
Nguyễn San thấy vậy cũng không khống chế được tâm tình của mình, trực tiếp nhảy xuống bậc thềm rồi vọt về phía của Nguyễn Tiểu Ly.
Trong lòng Nguyễn San bây giờ chỉ có một mục đích đó là tìm được Nguyễn Ly Trúc, đem hắn về bên người để bảo hộ, sau đó đưa hắn đến tẩm cung của Hoàng thượng và cho mời ngự y giỏi nhất đến chữa trị, nhất định không thể để hoàng đệ xảy ra chuyện.
Trước đó Nguyễn San chỉ cảm thấy Nguyễn Ly Trúc cho hắn cảm giác không giống với người khác. Hắn tưởng rằng đó là vì mình áy náy với Nguyễn Ly Trúc, do mình đã đoạt đi những thứ thuộc về Nguyễn Ly Trúc nên mới luôn khoan dung với hoàng đệ.
Cho dù có đôi lúc hắn mơ hồ cảm giác được tình cảm của mình đối với Nguyễn Ly Trúc có chút không bình thường, nhưng bởi vì vấn đề giới tính và thân phận của hai người nên hắn đã dập tắt tia nghi ngờ đó ở trong lòng. Thế nhưng đến lúc này Nguyễn San mới nhận ra, dường như hắn xem Nguyễn Ly Trúc thật sự không giống với những người khác.
Nghĩ đến hình ảnh hắn bị bắn trúng vừa nãy, tưởng tượng đến khả năng hắn có thể sẽ mất đi tính mạng, Nguyễn San liền cảm thấy bản thân mình không thể chấp nhận được. Cho dù phải chống lại với cả thế giới thì Nguyễn San hắn cũng không cho phép Nguyễn Ly Trúc cứ thế biến mất ở trước mặt mình!
Đến khi nhảy xuống bậc thềm, trong đầu của Nguyễn San chỉ có duy nhất một suy nghĩ, duy nhất một hình ảnh và tất cả đều là Nguyễn Tiểu Ly. Hắn không chút do dự vung kiếm tới gần Nguyễn Tiểu Ly.
Thế nhưng lúc này phía dưới đang hỗn chiến, Nguyễn San hoàn toàn không có cách nào tới gần Nguyễn Tiểu Ly trong khoảng thời gian ngắn. Dù hắn đang nóng lòng thế nào thì cũng đành chịu, chỉ có thể liên tục vung thanh kiếm sắc bén trong tay, gặp người nào cũng chém không phân biệt địch ta, hễ ai chắn đường hắn tới trước mặt Nguyễn Tiểu Ly thì đều là địch nhân cả.
Chỉ trong chốc lát, thủ hạ binh lính chết ở trong tay Nguyễn San nhiều vô số kể, dường như cả bầu trời cũng bị nhuộm thành màu đỏ. Bản thân Nguyễn Sang cũng bị máu phun đầy người, ngay cả mũi kiếm trên tay hắn cũng không ngừng có máu nhỏ xuống. Nhìn hắn bây giờ chẳng khác nào Tu La đến từ địa ngục.