Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
“Chuyện xấu? Tôi thì lại nghĩ mình đang làm chuyện tốt đấy, trừ hại cho đời.” Nguyễn Tiểu Ly im lặng lùi về sau một bước, nhưng cái tay trên đầu vẫn đi theo…
Bàn tay của Thẩm Tử Hoài cứ giữ nguyên trên đầu cô!
Nguyễn Tiểu luôn cảm thấy có gì đó quái quái.
Nam chính sẽ không lệch đó chứ?
Nhưng cậu ta và nữ chính đã tiếp xúc rồi, có lẽ đã sinh ra vài tia lửa, đúng không?
Tiểu Ác: “Đừng nghĩ làm gì, cứ mặc kệ cậu ta là được.”
Rõ rồi.
Nguyễn Tiểu Ly hất bàn tay trên đầu mình xuống: “Không nên động tay động chân. Tuy rằng tôi đã chết nhưng cậu làm vậy là lưu manh.”
Nói xong, cô liền biến mất.
Cô lúc nào cũng như thế, đến vô hình đi vô ảnh.
Thẩm Tử Hoài nhìn bàn tay trống trơn của mình: “Sờ đầu thôi mà cũng bị coi là lưu manh?”
Gió đêm nay đặc biệt mạnh. Thẩm Tử Hoài ngẩng đầu nhìn thoáng qua nóc nhà kia, sau đó xoay người, men theo đường nhỏ trở về ký túc xá.
Sáng hôm sau.
Tối qua có rất nhiều người không ngủ được, vì thế sáng nay có khá đông người dậy sớm.
Mọi người đều đang nhìn nhau để kiểm tra xem có bị mất người nào trong phòng của mình không, liệu có người bạn nào mất tích không.
Tòa ký túc xá nam hiện rất náo nhiệt, mới sáng sớm đã có người thức dậy đi gõ cửa phòng của người khác rồi hỏi này hỏi nọ.
“Người của tầng chúng ta đều còn đủ. Tớ vừa mới đi kiểm tra một vòng xem tầng của chúng ta có ai mất tích hay không, kết luận là đêm qua không có ai gặp chuyện.”
“Đã nói cái bình luận đó là nhảm nhí rồi, các cậu điên lắm mới đi tin nó, đêm qua còn canh tới giờ, có tật giật mình chắc?” Một học sinh nói với vẻ khinh thường.
Một học sinh khác ngậm bàn chải đánh răng, miệng mồm đầy bọt, đi ra từ nhà vệ sinh: “Đợi tớ đánh răng xong tớ sẽ đi hỏi hết ký túc xá xem có ai mất tích không. Tớ cũng rất tò mò rốt cuộc cái bình luận kia là thật hay giả.”
Phía nam sinh bàn tán rất xôn xao, còn bên nữ sinh thì chỉ dám cẩn thận bàn luận.
Khu ký túc xá của nữ sinh yên tĩnh hơn một chút, nhưng mọi người cũng đang chú ý xem có mất tích ai không.
Sáng sớm, Trâu Thục Vũ, Trương Hiểu, Vương Vân Vân và Nam Âm Niểu liếc nhìn nhau.
Không sao, không có chuyện gì xảy ra hết.
Nam Âm Niểu bỗng cảm thấy khá nực cười, cô gãi gãi tóc: “Tớ thế mà lại tin trên đời này có ma…”
“Không có chuyện gì thì tớ về phòng đây. Các cậu vệ sinh nhanh đi, một lát còn phải xuống chạy thể dục đấy.”
“Ừa.”
“Lát nữa gặp, lớp trưởng.”
Tất cả các học sinh sau khi thức dậy đều tranh thủ dọn dẹp rồi đi ra sân thể dục chạy bộ. Những người không ra sẽ bị lớp trưởng ghi nhận lại và báo cáo với giáo viên chủ nhiệm ngay trong ngày.
Chạy bộ xong, có người nhắc đến bình luận kia.
Mọi người đang ăn cơm trong căn-tin.
Ba người Trâu Thục Vũ, Vương Vân Vân và Trương Hiểu ngồi cạnh nhau yên lặng ăn cơm, bên cạnh có một bàn nữ sinh đang bàn tán đến ngất trời.
“Bên nữ chúng ta không có ai mất tích, nhưng tớ nghe nói bên nam lại thiếu mất một người, sáng sớm thức dậy đã không thấy bóng dáng.”
“Bên nam bị thiếu người sao? Nguyễn Ly Ly có thù oán với con trai à?”
“Tất nhiên là có rồi, cô ta cũng có chọc trai cơ mà, không phải cô ta bị đồn là bắt cá nhiều tay sao?”
“Hahahaha…”
Các nữ sinh bàn luận về những chuyện trước đây của Nguyễn Ly Ly. Nào là lăng nhăng, bắt cá nhiều tay, từng có bao nhiêu bạn trai… thế nọ thế kia cứ như thể họ đã tận mắt nhìn thấy.
Vương Vân Vân cắn đũa, hỏi: “Bên ký túc xá nam thiếu ai vậy?”
“Không biết nữa, chỉ nghe nói thiếu một người thôi.” Trương Hiểu lắc đầu.
Đúng lúc này, giáo viên và vài bảo vệ đi vào căn-tin.
Bảo vệ cầm theo thang, đi thẳng lên tầng trên của căn-tin.
Căn-tin chỉ có bốn tầng, cầm theo thang là để leo lên sân thượng sao?
Một số học sinh tò mò nhìn theo.
Một nam sinh biết chuyện cho hay: “Sáng nay, một đàn anh khối ở tầng đã mất tích. Lớp trưởng của lớp họ đã báo cáo chuyện này với giáo viên, cũng đã nói chuyện trên diễn đàn cho giáo viên biết nhưng dù có nói thế nào thì giáo viên đều không tin.”
“Nhưng đàn anh kia mất tích là sự thật. Cuối cùng, giáo viên đã kiểm tra camera, chắc bây giờ là đang tìm đàn anh kia đó.”
Có người tò mò: “Không đúng lắm? Sao lại tìm đàn anh đó ở căn-tin?”
“Chuyện này thì tớ cũng không biết.”
“Bình luận trên diễn đàn nói rằng sẽ có người chết trong nước, sao các giáo viên không tìm trong hồ bơi nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thấy hồ bơi là hợp với vế “trong nước” thôi.
“Đừng nghĩ nhiều, giáo viên đưa bảo vệ tới có lẽ là để sửa cái gì đó thôi.”
Mọi người nhanh chóng ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì đến lớp học.
Ngay khi tiết học đầu tiên kết thúc, cả trường nghe được một tin rất sốc: Tìm thấy một thi thể trong bồn chứa nước trên sân thượng của căn-tin.
Đúng là thi thể của đàn anh khối .
Sáng sớm, ký túc xá của bọn họ đã phát hiện có một người mất tích, sau đó liền báo cho giáo viên trực ban. Giáo viên đã kiểm tra camera và phát hiện nơi người đó xuất hiện cuối cùng là ở căn-tin.
Cửa căn-tin lúc nào cũng được khóa cẩn thận, hôm qua bất ngờ lại không khoá.
Đàn anh kia sau khi đi vào thì đi thẳng lên lầu bốn, còn ở sân thượng thì không có camera.
Giáo viên đi với bảo vệ lên sân thượng thì phát hiện một thi thể đã trương lên và nổi trong bồn chứa nước.
Đàn anh đó tên là Trương Thiên Lượng, thành tích học tập bình thường xếp từ dưới đếm lên, tính cách rất rộng rãi, vậy tại sao lại tự tử?
Trong khi giáo viên đang tự hỏi sao Trương Thiên Lượng lại tự tử thì các học sinh đều dựng hết lông tơ. Thật sự có ma! Chuyện này quả nhiên giống hệt bình luận trên diễn đàn.
“Oẹ… Các cậu có biết cái bồn chứa nước trong căn-tin dùng để làm gì không? Oẹ…”
Một học sinh đầu óc nhanh nhạy bỗng nghĩ tới một vấn đề, lời của người nọ vừa ra khỏi miệng thì đã khiến sắc mặt của mọi người trong lớp lập tức thay đổi.
“Bồn chứa nước ở căn-tin được dùng để rửa rau, nấu cơm, nấu đồ ăn… Sáng nay chúng ta ăn cháo gạo kê và bánh bao. Tất cả nước dùng trong căn-tin đều lấy từ bồn chứa nước. Các dì làm ở căn-tin , giờ sáng đã đến căn-tin và bắt đầu nấu…”
“Trương Thiên Lượng đã nhảy vào bồn chứa nước vào lúc giờ đêm qua, thi thể của cậu ta đã ngâm trong nước tới , tiếng đồng hồ…”
“Oẹ…”
Học sinh bắt đầu nôn mửa, có người chửi bới um lên. Mẹ nó, biết thì giữ trong bụng đi, nói ra làm gì để mọi người ghê tởm!
Tốp lớn học sinh nôn mửa, bộ phận y tế của trường liền tới kiểm tra sức khỏe cho học sinh ngay trong sáng hôm đó.
Một trường học liên tục có hai học sinh tự tử đã gây chú ý tới bên trên.
Kết quả khám nghiệm tử thi cộng với video giám sát có thể kết luận rằng hai người họ thật sự tự tử.
Lãnh đạo nhà trường đã bị cấp trên gửi xuống một công văn tương đối uyển chuyển, chủ yếu là yêu cầu nhà trường không chỉ quan tâm việc học tập của học sinh mà còn phải chú trọng đến sức khỏe tinh thần của học sinh. Đây có thể coi là một công văn phê bình.
Một số học sinh nói với giáo viên rằng có ma quấy phá, rằng Nguyễn Ly Ly đang báo thù nhưng các giáo viên đều không tin. Làm thầy người ta thì nhất định không thể tin vào những thứ mê tín phong kiến đó được.
Tuy rằng rất nhiều học sinh đang sợ hãi, nhưng trong lòng họ đều thầm niệm câu nói kia: Không làm chuyện xấu thì không sợ ma gõ cửa, bọn họ không có thù oán gì với Nguyễn Ly Ly.
Ma mới biết hai người vừa chết kia có làm chuyện gì trái với lương tâm hay không.
Dần dần có người nghi ngờ Nguyễn Ly Ly bị hại chết, có lẽ cô ấy có rất nhiều chuyện muốn nói với mọi người.