Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Buổi tối, Nguyễn Tiểu Ly đắp khăn ướt lên mặt rồi đi ngủ, kết quả hôm sau tỉnh dậy cô phát hiện gối của mình bị ẩm, nước trên khăn đã thấm vào gối.
Cô đứng dậy, cầm gương soi mặt.
Vẫn ổn nhưng còn đỏ nhiều, mấy ngày tới chú ý dưỡng ẩm thì chắc sẽ không bị bong da.
“Vũ Ly, cả ngày làm việc ở trên ngọn núi kia cô đều phơi nắng hả?”
Nguyễn Tiểu nhẹ nhàng đáp: “Buổi chiều thôi.”
“Không phải phơi nắng cả ngày thì tốt. Nhưng mà buổi chiều cũng khá nóng, cô cố gắng tìm chỗ mát mà làm, đừng đứng dưới nắng nữa.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly ra cửa. Mọi người đều đang đến nhà ăn để ăn sáng, sau khi ăn sáng xong sẽ đi làm việc tiếp.
Bữa sáng hôm nay là khoai lang hấp. Khoai lang hấp chín vừa ngọt vừa mềm, hơn nữa ăn vào cũng rất chắc bụng.
Bữa sáng kết thúc, mọi người rời khỏi nhà ăn. Nguyễn Tiểu Ly cầm dụng cụ lao động của mình đi tới địa điểm công tác.
Sáng sớm, cỏ hai bên đường đọng đầy sương. Chỉ mới đi được một đoạn đường ngắn mà quần của Nguyễn Tiểu Ly đã bị dính ướt. Cô nhíu mày nhìn xuống ống quần, cuối cùng dứt khoát vén nó lên rồi giữ trên đầu gối để nó không va quệt vào cỏ nữa.
Từ rất xa, Chu Phụ Cốc đã thấp thoáng trông thấy người nào đó trên bờ ruộng. Cô gái ấy đang ngồi xổm để chỉnh lại ống quần.
Chu Phụ Cốc đeo sau lưng một chiếc mũ rơm, vác cây cuốc bước tới. Vừa đến gần, hắn đã bắt gặp cẳng chân trắng nõn, nhỏ xinh của cô, mà phần da bên dưới lớp quần lại càng trắng hơn đến độ gần như là phát sáng.
Chu Phụ Cốc chưa bao giờ thấy qua màu da thế này, hắn bất giác nhìn đến ngây người.
Tại sao con gái thành phố lại trắng như vậy? Vì chưa bao giờ phơi nắng sao?
Có lẽ là như vậy. Cô chưa phơi nắng bao giờ nên làn da mới mỏng manh đến thế, ra nắng một chút thôi cũng sẽ bị cháy nắng.
Chu Phụ Cốc nghiêng đầu nhìn lướt chiếc mũ rơm sau lưng mình, ánh mắt nghiền ngẫm.
Nguyễn Tiểu Ly đã trông thấy Chu Phụ Cốc đang đứng cách đó không xa, cô liếc hắn: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Chu Phụ Cốc lập tức rũ mắt xuống.
Nguyễn Tiểu Ly hừ nhẹ một cái, cái hừ này chứa mười phần kiêu ngạo.
Tới chân núi, Nguyễn Tiểu Ly kéo ống tay áo lên, sau đó buông ống quần mình xuống. Quần vẫn còn hơi ướt làm cô cảm thấy rất khó chịu.
Hai người im lặng làm việc cả buổi sáng. Động tác của Nguyễn Tiểu Ly chậm rì, tuy nhiên cô không hề lười biếng đi sang một bên nghỉ ngơi. Chu Phụ Cốc làm việc với tốc độ rất nhanh, kể cả khi Nguyễn Tiểu Ly làm việc chậm chạp nhưng chỉ cần có hắn ở đây thì tiến độ công việc của họ vẫn có thể bắt kịp với những người khác.
Giữa buổi, đại đội trưởng đến kiểm tra.
Đại đội trưởng nhìn mặt của Nguyễn Tiểu Ly, quan tâm nói: “Nếu buổi chiều thanh niên trí thức Trần bị đau vì cháy nắng thì kiếm chỗ mát ngồi nghỉ một lát đi.”
Chỉ cho ngồi nghỉ một lát chứ cũng cho nghỉ lâu. Trong mắt họ, vết cháy nắng này chẳng là gì đáng kể. Nhưng mặt cô quá đỏ nên người ta nhìn vào khó có thể bỏ qua được.
Đại đội trưởng rời đi.
Giữa trưa, người đưa cơm trưa vẫn là Thiết Đản. Những đứa trẻ trong thôn thường sẽ được phân đi cắt cỏ heo, sau đó đi đưa cơm cho những người làm ở xa.
Thiết Đản mang theo hai hộp cơm tới, vui vẻ nói: “Anh Chu, chị, bữa trưa hôm nay có bánh bao rau dại.”
Bánh bao rau dại được làm từ đủ loại rau thiên nhiên trộn với bột, thêm chút gia vị rồi đem đi hấp.
Món này vừa khô vừa đơn giản, chỉ có vị đắng của rau dại và chút vị mặn.
Nguyễn Tiểu Ly không hứng thú mấy. Cô tiếp nhận hộp cơm, ăn chậm rãi.
Thiết Đản ngồi một bên nhìn hai người ăn.
Nguyễn Tiểu Ly đưa cái bánh bao thứ hai của mình cho Thiết Đản. Vẻ mặt cậu bé ngại ngùng: “Chị mới ăn một cái thôi, cái này đưa cho em rồi chị có no được không?”
“Chị không đói, em ăn đi.”
Đối với những món thế này Nguyễn Tiểu Ly thật lòng chẳng có hứng thú ăn uống, chỉ ăn một cái là đã no rồi.
Nguyên chủ vốn là người thành thị, mà bản thân Nguyễn Tiểu Ly cũng đã trải qua thế giới phồn hoa sau này, vậy nên tuy cô biết đồ ăn rất quý giá nhưng không có nghĩa cô sẽ cho rằng đồ ăn này ngon rồi phải ăn hết nó.
Ăn không được thì nhường cho người khác vậy, không thể hoang phí.
Trông Thiết Đản gầy gò đen kịt là thế, ấy vậy mà thằng bé ăn rất nhiều. Sau khi được sự đồng ý của Nguyễn Tiểu Ly, cậu bé bắt đầu cắn từng miếng lớn.
Bên này, động tác nhai nuốt của Chu Phụ Cốc chậm lại, sắc mặt hắn sa sầm, mày cũng nhíu lại.
Hắn phát hiện cô rất kén ăn, rõ ràng không phải no mà là không muốn ăn, cô không thích món này. Nhưng không thích thì cũng phải ăn, đói bụng sẽ hại cơ thể.
Chu Phụ Cốc có chút nóng vội. Đợi lát nữa Thiết Đản đi rồi, chi bằng hắn lên núi bắt gà rừng?
Sau khi hai người ăn xong, Thiết Đản xách hộp cơm về.
Trước khi đi, cậu bé còn nói: “Sau này em sẽ phụ trách đưa cơm cho anh chị. Em thích chị Trần nhất luôn.”
Nguyễn Tiểu Ly khẽ cười.
Thiết Đản đi, chỗ này lại quay về với vẻ yên tĩnh.
Một người trầm tính thật thà, một người lạnh lùng không thích nói, mà hai người còn không thân thiết nên không khí ở chung của cả hai luôn im lặng.
Nguyễn Tiểu Ly sờ sờ bụng, vừa mới ăn một cái bánh bao nên cô không đói lắm, nhưng ước chừng làm việc thêm một lát nữa thì ngực cô sẽ dính vào lưng mất.
Tiểu Ác: “Hay lát nữa cô đi bắt con gì đó về nấu một bữa ngon?”
“Ừm.”
Cô cũng đang nghĩ vậy.
Nguyễn Tiểu Ly quay đầu, đột nhiên phát hiện Chu Phụ Cốc đã đứng dậy và đang đi vào rừng.
Nguyễn Tiểu Ly: “Nam chính làm gì vậy?”
Tiểu Ác suy nghĩ một lúc: “Không biết.”
“…”
Suy nghĩ nghiêm túc như vậy còn tưởng rằng Tiểu Ác đã biết chuyện gì đó.
Tiểu Ác: “Hahahaha, đừng có trưng ra vẻ mặt này chứ.”
Nguyễn Tiểu Ly ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, trơ mắt nhìn mặt trời sắp chiếu đến nơi họ đang làm việc.
Chắc chiều nay lại phải phơi nắng rồi.
Tiểu Ác: “Nếu ngại thì lười cả buổi chiều đi?”
“Lười ít thôi, không thể lười cả buổi được.” Đây là giới hạn của cô.
Nếu là nguyên chủ thì cô ấy cũng sẽ không trắng trợn lười biếng ở bên cạnh vậy đâu.
Tiểu Ác bĩu môi nhưng không nói gì.
Chờ một lúc lâu mà Chu Phụ Cốc vẫn chưa trở lại, đã sắp đến giờ làm việc buổi chiều rồi.
Tiểu Ác tò mò: “Anh ta sẽ không trốn việc đâu nhỉ?”
“Không.” Cô chắc chắn Chu Phụ Cốc sẽ không trốn việc, bởi vì nhìn cậu ta không giống loại người như vậy.
Tiểu Ác: “Hoặc là đã gặp nữ chính, tuyến tình cảm của họ bắt đầu rồi?”
“Có thể.”
Nếu lâu như vậy mà chưa trở lại thì có khả năng là đã thật sự gặp được nữ chính.
Đến giờ làm việc, Nguyễn Tiểu Ly cầm liềm lên tiếp tục cắt cỏ. Cô mới cắt được một bụi thì đã nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau.
Cô quay đầu, nhìn thấy Chu Phụ Cốc cao to đang bước ra khỏi rừng, trên tay còn xách về một con thỏ.
Chu Phụ Cốc đi tới, trên mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng: “Chúng ta nướng cái này ăn đi, đừng để người trong thôn biết.”
“…” Nguyễn Tiểu Ly ngây người một lúc, cuối cùng gật đầu: “Được.”
Có ăn thì ngu gì mà không đồng ý.