Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Chu Phụ Cốc cầm con thỏ ra bờ suối rửa. Nguyễn Tiểu Ly không muốn làm việc nữa, dứt khoát ném lưỡi liềm sang một bên rồi tung ta tung tăng đi theo.
Dòng suối nhỏ kia bắt nguồn từ chính ngọn núi này. Nguyễn Tiểu Ly thò tay vọc nước, tức khắc bị cái lạnh của nước suối làm rùng mình một cái.
Chu Phụ Cốc thấy vậy liền khuyên: “Nước suối mùa hè hơi lạnh, đừng ngâm tay trong nước lâu.”
Nguyễn Tiểu Ly chỉ mải vẩy vẩy nước, không đáp lại hắn. Chu Phụ Cốc chẳng bận tâm, cúi đầu xử lý con thỏ.
Cách làm sạch tốt nhất không phải nhổ lông mà là trực tiếp kéo cả bộ da xuống, kéo xuống rồi thì sẽ không còn lông nữa, hơn nữa nhìn thịt thỏ cũng trơn nhẵn, sạch sẽ.
Chu Phụ Cốc lấy ra một con dao nhỏ để mổ bụng thỏ, nhanh chóng làm sạch hết nội tạng.
Nội tạng được chôn trong đất cách con suối không xa.
“Đi thôi, chúng ta trở về nướng thỏ.”
“Ừa.”
Chu Phục Cốc xách con thỏ đi phía sau cô, lúc này hắn lại cảm thấy trong lòng vui sướng từng cơn. Hóa ra đi làm việc cũng có thể vui vẻ như vậy, ngày nào cũng không buồn chán.
Chu Phụ Cốc đi nhặt củi, nhóm lửa rồi thuần thục nướng thỏ.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi ở bên cạnh, ánh lửa chiếu vào mặt cô khiến mặt cô trông có vẻ càng đỏ hơn.
Chu Phụ Cốc nhìn lướt qua nơi làm việc buổi sáng giờ đã bị nắng chiếu tới, sau đó đứng dậy cầm chiếc mũ rơm ở gần đó đưa cho cô.
“Cho cô, lát nữa làm thì đội lên, mặt sẽ không bị cháy nắng.” Hắn đã đặc biệt mang nó đến đây.
Đôi mắt của Nguyễn Tiểu Ly hơi sáng lên. Thật ra cô cũng đã từng nghĩ đến việc dùng mũ rơm để tránh nắng, nhưng trong ký túc xá không có mũ rơm, hỏi mượn thôn dân thì có lẽ họ cũng cần sử dụng. Nguyễn Tiểu Ly còn nghĩ tối nay quay về sẽ dùng trúc để đan một cái.
“Tôi mang rồi cậu không cần sao?”
Chu Phụ Cốc nói: “Không, tôi chịu nắng được.”
Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Cô đã hiểu, thì ra làn da màu đồng cổ này là do đã phơi nắng nhiều năm mà thành.
Nhưng phải nói rằng Chu Phụ Cốc có một gương mặt đẹp xuất sắc, hoàn toàn không giống một người đàn ông quê mùa thô kệch ở nông thôn chút nào. Với dáng người cao cao lớn cân đối và khuôn mặt tinh xảo thế này, nếu đem so với những người đàn ông khác ở trong thôn thì Chu Phụ Cốc quả thật là khác biệt một trời một vực.
Chu Phụ Cốc rất đặc biệt và nổi bật. Diện mạo của hắn thuộc kiểu nhìn một chút sẽ làm người ta kinh ngạc, còn nếu nhìn kỹ thì sẽ cảm thấy càng nhìn càng đẹp trai.
Nguyễn Tiểu Ly đặt mũ rơm ra phía sau.
Chu Phụ Cốc đang quay thỏ. Vì con thỏ khá nhỏ nên rất nhanh đã được nướng chín.
“Hôm nay cô có mang theo gia vị không?”
Nguyễn Tiểu Ly lắc đầu: “Không có.”
“Không có gia vị thì ăn không ngon lắm. Cô ở đây chờ một lát, tôi về thôn lấy.”
Chu Phụ Cốc đặt nhánh cây xiên con thỏ vào tay Nguyễn Tiểu Ly, lập tức đứng dậy đi ngay.
Nguyễn Tiểu Ly nói nhanh: “Đừng đi, đi tới đi tui mệt mỏi, không có gia vị cũng không sao.”
Thịt Chu Phụ Cốc nướng đã ngon một cách đặc biệt rồi, cho dù không có gia vị thì ăn cũng vẫn thơm.
Chu Phụ Cốc không đồng ý: “Tôi sẽ về nhanh.” Nói xong hắn liền chạy đi.
Nhìn tình cảnh này, Tiểu Ác không khỏi cảm thán: “Nam chính đúng là đam mê mùi vị, xem ra cũng có tiềm năng trở thành một kẻ tham ăn.”
Thật ra thịt tươi đem nướng nếu không có gia vị thì mùi vị cũng không tệ, nhưng đương nhiên là có gia vị sẽ càng ngon hơn.
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu.
Cô đợi thỏ nguội một chút rồi thò tay xé một miếng nhỏ cho vào miệng nếm thử. Ừm, đúng là không cần gia vị cũng rất ngon.
Tiểu Ác nhìn thịt thỏ nướng vàng óng, khuôn mặt nhỏ khẽ động đậy, cuối cùng nó dứt khoát đóng màn hình lại.
Hừ, nó không thể nào ra ngoài đòi ăn thịt thỏ được. Nó là một hệ thống đứng đắn nghiêm trang, không phải là một đứa nhóc háu ăn.
Nguyễn Tiểu Ly mới ăn một chút đã nhìn thấy Chu Phụ Cốc đang quay lại từ đằng xa.
Hắn rất cao, Nguyễn Tiểu Ly chỉ cần liếc nhìn một cái là đã nhận ra.
Nhờ đôi chân dài mà Chu Phụ Cốc đi đi về về không mất bao nhiêu thời gian. Trên tay hắn đang cầm một cái bình nhỏ bên trong chứa loại hạt màu trắng, hiển nhiên là muối.
Hắn đưa muối cho cô: “Ăn với cái này sẽ ngon hơn. Trưa nay cô không ăn nhiều, cô ăn thịt thỏ nhiều vào đi.”
Nguyễn Tiểu Ly vươn tay nhận bình muối, đồng thời ánh mắt cô có chút nghi ngờ.
Sao lời này của nam chính nghe có gì đó không đúng nhỉ? Chu Phụ Cốc đang quan tâm cô hả?
Không phải đã nói nam chính yêu thầm nữ chính sao? Chu Phụ Cốc là kiểu người đối với ai cũng quan tâm như vậy à…
Bỏ qua nghi ngờ trong lòng, Nguyễn Tiểu Ly xé một miếng thịt thỏ, chấm vào muối rồi bỏ vào miệng.
Chu Phụ Cốc ngồi xuống ở bên cạnh. Hắn đã đi một đoạn đường dài từ đây về thôn rồi từ thôn về đây vậy mà không thấy hắn thở dốc chút nào.
Hắn chỉ ngồi đó nhìn cô ăn.
Biểu cảm của Nguyễn Tiểu Ly thay đổi rất ít, nhưng từ hành vi hơi híp mắt lại của cô mà Chu Phụ Cốc biết cô đang rất vui vẻ.
Nguyễn Tiểu Ly đưa con thỏ trong tay cho hắn: “Cậu cũng ăn đi, một mình tôi không ăn hết chừng này được. Hôm nay cảm ơn cậu vì con thỏ này, ngày mai tôi sẽ đi bắt một con khác cho cậu.”
Chu Phụ Cốc định nói là không cần, nhưng nghĩ đến ngày mai bọn họ có thể ngồi ăn như vậy nữa nên hắn lập tức nuốt hai chữ đó vào bụng.
“Ừ.” Hắn trả lời cô với một giọng trầm khàn.
Một con thỏ được hai người chia ra. Nguyễn Tiểu Ly không ăn được bao nhiêu thì đã no, phần còn lại đều do Chu Phụ Cốc giải quyết.
Ăn xong, hai người không ai nói tiếng nào mà cùng ăn ý bắt đầu làm việc.
Mũ rơm của Chu Phụ Cốc khá lớn làm đầu của Nguyễn Tiểu Ly đội không vừa, chốc chốc nó lại che khuất tầm nhìn của cô.
Không có cách nào khác, đành chịu vậy.
Nguyễn Tiểu Ly kéo mũ rơm ra sau rồi buộc dây mũ vào cằm để gió thổi cũng không bay đi, cúi đầu cũng không rớt xuống.
Sau khi đội mũ rơm lên, mặc dù trời vẫn rất nóng bức nhưng ánh nắng không thể chiếu thẳng vào mặt cô, cũng sẽ không làm mặt cô bị cháy nắng lần thứ hai nên Nguyễn Tiểu Ly rất hài lòng.
Nguyễn Tiểu Ly đang đội mũ rơm và cúi đầu làm việc, từ góc độ của Chu Phụ Cốc nhìn qua thì thấy cả người cô giống như đang bị mũ rơm che lại.
Không hiểu sao Chu Phụ Cốc lại cảm thấy có chút buồn cười, và hắn thật sự đã cười. Dù sao tầm mắt của cô cũng đang bị che khuất nên sẽ không thể thấy mình cười.
Nguyễn Tiểu Ly không nhìn thấy nhưng Tiểu Ác có thể. Tiểu Ác lập tức báo cáo cho cô biết: “Tiểu Ly, nam chính đang cười nhạo cô kìa.”
Cười cô vì cô đội cái mũ này trông khá ngu ngốc à?
Nguyễn Tiểu Ly: “Ồ.”
Tiểu Ác tiếp tục nói: “Anh ta cười thẳng mặt cô luôn kìa. Người đàn ông này không có phong độ gì hết, cô gái nào mà thích anh ta là bị mù chắc luôn. Tiểu Ly thấy đúng không?”
“…”
Lời nói của Tiểu Ác rõ ràng có ẩn ý.
Nguyễn Tiểu Ly: “Tiểu Ác, đừng ồn.”
Tiểu Ác: “Cô mà coi trọng anh ta thì cô chính là bị mù, hừ.”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly có chút mờ mịt. Cô coi trọng cậu ta sao? Một chút cũng chưa có mà.
“Cậu ta vẫn đang cười à?”
“Vẫn cười.”
Nguyễn Tiểu Ly đang làm việc thì đột nhiên ngẩng đầu lên, nụ cười trên miệng Chu Phụ Cốc vẫn chưa kịp tắt.
“Cậu đang cười gì?” Cô lạnh lùng hỏi.