Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Chin
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Điện thoại…
Nam Khải Lận liếc nhìn món đồ nhỏ bé trong tay Nguyễn Tiểu Ly: “Ừ.”
Nguyễn Tiểu Ly nhấn chọn ứng dụng ngôi sao đặt thức ăn: “Anh muốn ăn gì?”
“Giống cô.”
“Được rồi, cái này tổng cộng mười lăm tệ, nhớ đó.”
“Ừ.”
Tiểu Ác ngồi trong không gian, khuôn mặt chết lặng nhìn cách hai người giao lưu.
Cảnh giới này… ngay cả bạn bè bình thường cũng không bằng.
Cái đồ thẳng nữ Tiểu Ly này, để nó xem hai người sẽ phát triển như thế nào.
Mặc dù trong cốt truyện hai người họ không có chung đụng gì nhưng nguyên chủ đã rất nhiệt tình với Nam Khải Lận, rất thích Nam Khải Lận mà!
Đồ ăn của Nam Khải Lận đã đến, hai người ngồi trên bàn yên lặng mà ăn.
Nam Khải Lận đang từ tốn ăn mì thì đột nhiên nghe thấy một tiếng cười vang lên từ phía đối diện. Nguyễn Tiểu Ly bật cười: “Thật ra đã lâu lắm rồi không có ai ngồi ăn cơm với tôi như thế này. Từ khi dọn ra ngoài, tôi vẫn luôn ngồi ăn một mình trên chiếc bàn này.”
Nam Khải Lận nghe cô nói vậy thì ngẩn người một lúc, sau đó mới mở miệng: “Sau này tôi sẽ ngồi ở đây ăn cơm cùng cô.”
“Không, câu này của anh hẳn phải thêm vào một vế phía trước nữa. Trước khi dọn anh ra ngoài, anh sẽ ngồi đây ăn cơm cùng tôi, đúng không?” Cô ngẩng đầu, nhìn hắn bằng đôi mắt màu nâu cười cong cong.
Đôi mắt nâu của cô trông rất vô tội. Khi bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, người bị nhìn sẽ luôn ngây người mất một giây.
Gương mặt Nam Khải Lận khẽ động, cuối cùng hắn trầm giọng nói: "Ừ."
Trước khi dọn đi, quả thật hắn sẽ ngồi trên chiếc bàn này ăn cơm cùng cô, điều này là chắc chắn.
Nguyễn Tiểu Ly hài lòng nở nụ cười.
Tiếp theo, cả hai vẫn im lặng ăn cơm, nhưng bầu không khí lại ấm lên một cách khó hiểu.
Nam Khải Lận nhớ lại ngày tháng trước kia, hình như hắn cũng luôn dùng bữa một mình.
Hắn ngước mắt lên và nhìn thoáng qua cô gái đối diện mình.
Thật ra nàng là nữ tử đầu tiên dùng bữa chung với hắn.
Cảm giác ngồi dùng bữa cùng với người khác cũng không tệ, không còn cảm thấy cô đơn nữa, thức ăn cũng ngon đến lạ thường.
“Dọn sạch hộp đựng thức ăn đem bỏ vào túi đựng rác rồi đặt trước cửa, để trong phòng tối sẽ hút muỗi, còn có mùi nữa.”
Buổi tối Nam Khải Lận sẽ ngủ ở phòng khách nên tốt nhất là không nên đặt hộp đựng thức ăn trong phòng khách.
Tối đó, Nam Khải Lận yên lặng ngồi thiền phòng khách, đến mười giờ mới đi ngủ.
Nguyễn Tiểu Ly chơi điện thoại một lúc, đến chín giờ là đã buông bỏ.
Cô không phải là người nghiện điện thoại, rất biết tiết chế, tới giờ ngủ là đi ngủ, tuyệt đối không lãng phí thời gian nghỉ ngơi để làm chuyện khác.
Sáng hôm sau, Nguyễn Tiểu Ly vừa rời giường đi đánh răng thì đột nhiên cửa bị ai đó đập ầm ầm.
Nghe âm thanh này là đã biết không phải chuyện gì tốt.
Nam Khải Lận đã thay đồ ngồi ở phòng khách, cau mày nhìn ra cửa: “Ai đó?”
Nguyễn Tiểu Ly súc miệng, lau bọt dính trên miệng rồi đi ra: “Không biết nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt, chừng nào tôi kêu anh đuổi người thì anh đuổi người ra nha.”
“Ừm.” Nam Khải Lận gật đầu, chuyện gì giúp được hắn sẽ giúp.
Nguyễn Tiểu Ly rất thích cảm giác không phải tự mình động thủ. Cô để nguyên đồ ngủ ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra đã thấy một người phụ nữ trạc bốn mươi mặc áo dài hoa, khuôn mặt hơi già nua, giữa hai hàng mày có thể nhìn thấy được sự toan tính và tinh ranh, vừa nhìn liền biết đây là một người phụ nữ khó hoà hợp.
Lâm Phân thấy cửa mở thì lập tức nổi giận đùng đùng, mắng: “Mẹ gõ cửa lâu như vậy sao giờ mới ra mở? Con nhỏ chết tiệt này, con ở một mình là dậy trễ vậy à?”
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày.
Tiểu Ác: “Đây là mẹ của cô, Lâm Phân.”
Thì ra là thế.
Lâm Phân không phải đến một mình, đi theo sau bà ta còn có Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Phân là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, người chồng sau khi tái giá của bà là một người đàn ông thành thật nên không có tiếng nói với Lâm Phân, vì vậy con gái sinh ra cũng theo họ của Lâm Phân.
Lâm Tiêu Tiêu: “Mẹ, chúng ta vào nhà rồi nói tiếp.”
Lâm Phân đồng ý: “Tránh ra chút, đừng chặn cửa, mẹ tới còn không cho vào nhà sao? Đồ làm mất mặt xấu hổ, vào nhà mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Loại chuyện này không nên nói trước cửa thì hơn, quá mất mặt.
Ngay khi vừa bước vào, Lâm Phân đã nhìn thấy một chàng trai đang ngồi trên ghế sofa, ngay lập tức bà ta càng thêm chắc chắn rằng đứa con gái út của mình không nói dối.
“Cung Lâm Ly, đây là người đàn ông mày nuôi bên ngoài à? Mày mới bao nhiêu tuổi, vừa tròn tuổi mà đã sống với đàn ông. Nếu Tiêu Tiêu không nói với tao, mày tính giấu tao đến bao giờ? Mày không biết xấu hổ sao?” Lâm Phân vừa mở miệng đã nói những lời khó nghe.
Nam Khải Lận cau mày, đang định lên tiếng thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly.
Cô nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười ý bảo hắn đừng ngắt lời.
Nam Khải Lận ngồi ngay ngắn lại.
Lâm Phân nhìn Nam Khải Lận từ trên xuống dưới, bà ta bỗng nhận ra người chàng trai này rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn các minh tinh trên TV, hơn nữa còn trông rất sang trọng...
Lâm Phân không nói gì nữa, hôm nay bà ta đến đây là có mục đích.
“Cung Lâm Ly, mày giải thích thế nào về chuyện sống chung với đàn ông?”
Nguyễn Tiểu Ly dựa vào cửa: “Không phải mẹ đã thấy rồi sao?”
Thấy rồi còn giải thích gì nữa?
Lâm Phân tiếp lời: “Nhưng tao không biết mày có định gạt tao hay không, người đàn ông này có phải là bạn trai của mày không?”
“Mẹ đoán xem?”
“Cung Lâm Ly, hiện tại mẹ đang nói chuyện nghiêm túc với mày, mày xem mày có giống một đứa con gái đứng đắn hả? Thích ai thì nói với mẹ, có phải mẹ không đồng ý đâu, bây giờ hai người ở chung với nhau thì ra thể thống gì chứ?”
Lâm Phân lộ vẻ tức giận, sau đó cố gắng bình tĩnh lại: “Được rồi, mẹ không phải người không thấu tình đạt lý. Mười tám tuổi có thể yêu, nhưng ở chung thế này sẽ hủy hoại thanh danh, về sau còn ai dám cưới mày? Vì vậy cậu ta phải chịu trách nhiệm.”
Vòng vo một hồi, cuối cùng cũng nói ra mục đích thật sự khi đến đây.
“Chịu trách nhiệm như thế nào?” Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt hỏi.
Lâm Phân lập tức cười tươi như hoa, đi tới trước mặt Nam Khải Lận: “Cậu trai trẻ này, tôi đoán cậu chắc cũng hơn hai mươi tuổi rồi. Con gái tôi mới mười tám tuổi, cậu và nó sống chung với nhau dưới một mái nhà thế này vậy về sau sao nó gả đi được nữa? Tôi mặc kệ hai người có quan hệ như thế nào, cậu phải chịu trách nhiệm vì đã hủy hoại danh tiếng của nó. Dù Lâm Ly chưa đủ tuổi kết hôn nhưng nó vẫn có thể đính hôn. Tôi sẽ không lấy tiền tổ chức đám của cậu. Theo quy cách xuất giá của con gái ở thành phố A của chúng tôi thì đưa vạn tiền thách cưới là được rồi.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Tiểu Ác: “...chậc…chậc.”
Nam Khải Lận xem như đã hiểu rõ. Hắn thật sự đã hủy hoại danh tiếng của Cung Lâm Ly, nhưng cho dù muốn chịu trách nhiệm thì tiền thách cưới cũng không nên đưa cho người này, hắn phải đưa cho Cung Lâm Ly.
Nam Khải Lận đang chuẩn bị nói chuyện thì Nguyễn Tiểu Ly đã mở miệng nói trước.
“Mẹ chưa từng nghe nói ở ghép bao giờ sao? Nam nữ ở chung thì nhất định phải là bạn trai bạn gái à? Hiện tại càng ngày càng nhiều nam nữ ở ghép, quan hệ đơn thuần trong sáng như vậy lại nói thành quan hệ kia, chỉ vì muốn lừa mấy đồng tiền thách cưới mà đi bôi nhọ danh dự của con gái mình. Mẹ, mẹ thật sự làm con thất vọng và đau lòng.”