Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Ngọt
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Ở ghép? Hai người thật sự là ở ghép sao?
Lâm Phân đưa mắt nhìn Lâm Tiêu Tiêu đang ở phía sau.
Lâm Tiêu Tiêu chen miệng vào nói: “Bọn họ không phải ở ghép, chắc chắn là tình nhân, nếu không sao lại thuê chung một phòng ngủ được!”
Lâm Phân nghe xong lời này càng thêm khẳng định: “Mày nói bọn mày ở ghép à, ở ghép gì mà chỉ có một phòng ngủ? Một nam một nữ ở chung một phòng thì làm sao mà ngủ đây? Yêu đương thì nói yêu đương, đủ tuổi rồi nên mẹ cũng không cấm cản làm gì, mày không cần phải nói dối.”
Nguyễn Tiểu Ly không hề hoảng loạn, ánh mắt cô liếc sang hướng sofa đang nằm cách một bức tường một cái: “Mẹ không nhìn thấy cái gối đầu trên sofa à? Anh ta ngủ trên đó đó, dù sao con với anh ta đều không có tiền nên mới thuê căn nhà nhỏ với một gian phòng như thế này mà thôi.”
“Tao không tin chuyện bịa đặt của mày. Nữ thì sao có thể thuê chung nhà với nam, hơn nữa lại chỉ có một phòng. Việc ngày hôm nay…”
Không đợi Lâm Phân nói hết câu, Nguyễn Tiểu Ly đã ngắt lời bà ta: “Vậy mẹ cho rằng vì sao con phải thuê chung nhà với người khác? Tại sao con lại nghèo tới mức phải ở ghép?”
Nguyên chủ Cung Lâm Ly vừa mới tốt nghiệp vào tháng trước. Bởi vì ngôi trường cô theo học vô cùng rác rưởi, không thể sắp xếp cho sinh viên tốt nghiệp khóa này đi thực tập được, hơn nữa chuyên ngành cô học cũng không dễ tìm việc làm. Chuyện này đã kéo dài hơn mười ngày.
Về phần Lâm Phân và cha của nguyên chủ, vào thời điểm cô đủ tuổi, đôi phụ huynh “mẫu mực” này đã ngay lập tức ngưng chu cấp phí sinh hoạt cho cô, hơn nữa từ nửa năm trước đó đã bắt đầu cắt giảm tiền chu cấp. Lúc trước một tháng chỉ đưa hơn đồng, bây giờ còn trừ bớt đi một hai trăm.
Thuê nhà? Ngay cả ăn còn không đủ.
Bởi vì tiền chu cấp của cha mẹ ít đi rất nhiều nên nửa năm trở lại đây Cung Lâm Ly vừa đi học vừa cược rượu với người ta hoặc là làm part-time, nhờ thế mới không đến mức chết đói hay lang thang ngoài đường.
Lâm Phân nghe vậy lập tức hơi chột dạ. Kể từ khi tái hôn, có gia đình mới rồi có thêm con thì bà ta đã không thể quan tâm đến Cung Lâm Ly được nữa. Nhưng bà ta là phụ nữ, mỗi tháng chu cấp một hai trăm đồng đã quá tốt rồi, muốn nhiều tiền thì nên tìm đến tên họ Cung kia kìa.
Lâm Phân: “Cha mày không cho tiền à? Ông ta đã biết chuyện mày ở chung với một người đàn ông chưa?”
“Có vẻ mẹ đã quên rằng mẹ chu cấp một tháng, cha chu cấp một tháng. Con vốn cho rằng mẹ keo kiệt lắm rồi, không ngờ cha chỉ có hơn chứ không có kém, chẳng trách lúc trước hai người lại lấy nhau.”
Nồi nào vung nấy thì kết hôn là đúng rồi. Nhưng bởi vì cả hai đều vô cùng bủn xỉn nên cuối cùng vẫn chia ly.
Tóm lại là, nửa năm nay Cung Lâm Ly vừa đi học vừa nuôi sống chính bản thân mình.
Lâm Phân vô cùng chột dan, dù sao chỗ này cũng đang có người ngoài, bà ta nhanh chóng chuyển đề tài: “Hai đứa nói góp tiền thuê nghĩa là ở ghép đúng không. Tôi không cần biết, thằng nhóc nhà cậu ở chung nhà với con gái tôi, chuyện này nếu bị người khác biết được thì con gái tôi làm sao cưới chồng được đây?”
Nam Khải Lận đứng ở một bên bình tĩnh nói: “Vậy bà muốn gì?”
Lâm Phân nghe hắn hỏi thế lập tức mỉm cười: “Dĩ nhiên là dì muốn lấy tiền thách cưới rồi. Cháu nhìn xem con gái của dì xinh đẹp như thế kia, rất xứng đôi với cháu, cháu sẽ không sợ lỗ đâu. Bây giờ cháu đưa trước tiền thách cưới, sau này đến tuổi thích hợp rồi hai đứa lấy nhau, dì sẽ không làm phiền gì cả, vậy là hoàn hảo nhất.”
Thằng nhóc này nếu nhìn kĩ, dù quần áo trên người cậu ta không phải là hàng hiệu nhưng mặt mũi, vóc dáng lại rất điển trai, phong thái cũng vô cùng sang quý, trông không giống là người nghèo khó. Rất có thể đây là một quý công tử nhà giàu nào đó đã để ý đến con gái lớn của mình, nếu bây giờ bà không moi được tiền thách cưới từ cậu ta thì đúng là đần độn. Lỡ như cậu ta thật sự giao tiền vậy xem ra thằng nhóc này đích thực là con nhà giàu rồi…
Lâm Phân nhìn thoáng qua Lâm Tiêu Tiêu hiền lành đáng yêu đang đứng bên người mình. Tiêu Tiêu lanh lợi ngoan ngoãn, nghe lời hiểu chuyện lại vô cùng xinh đẹp, phương diện nào so ra cũng đều tốt hơn Cung Lâm Ly chơi bời lộn xộn bên ngoài. Hừ, nếu sau này Tiêu Tiêu được gả cho thằng nhóc công tử kia vậy thì mình sẽ trở thành mẹ vợ của người giàu rồi.
Có đôi khi bát tự () còn chưa viết nét nào thì trong đầu của một số người đã bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày như thế đấy.
() bát tự: bát tự hợp hôn: phương pháp xem bát tự (ngày tháng năm và giờ sinh) của nam và nữ để nhận định mức độ hòa hợp giữa hai người trước khi kết hôn.
Nguyễn Tiểu Ly đi tới: “Mẹ, gần đây dượng lại cờ bạc thua nữa à? Thua đến mười mấy vạn luôn hay sao mà làm mẹ thiếu tiền đến mức vác bộ mặt dày tới đây để bôi nhọ thanh danh của con gái rồi tống tiền người ta?” Giọng nói của cô vô cùng bình thản, nhưng giữa những từ ngữ đều ngập tràn châm chọc.
Lâm Phân nổi giận: “Cung Lâm Ly, mày càng ngày càng hỗn hào, mới ra ngoài ở mấy năm đã hỗn láo như vậy rồi sao, dám nói chuyện kiểu này? Tao là mẹ mày đấy!”
“Thì con vẫn gọi mẹ là mẹ mà.” Nguyễn Tiểu Ly cười nhạt.
Lâm Phân tức giận gần chết: “Mấy năm nay tao không ở gần mày, mày càng lúc càng không coi ai ra gì. Mày tránh ra để tao nói chuyện với nó.”
“Mẹ cứ nói chuyện với con này, anh ta chỉ là người ngoài, là khách ở ghép mà thôi.”
“Cung Lâm Ly, mày còn muốn tiếp tục lừa tao à?”
“Con không hề lừa gạt ai cả.” Mặc kệ Lâm Phân nổi giận như thế nào, Nguyễn Tiểu Ly luôn giữ một thái độ lạnh nhạt hờ hững đáp lời bà ta.
Cuối cùng Lâm Phân thật sự không nhịn nổi nữa: “Này cậu kia, vậy cậu có thích con gái tôi không? Có chịu trách nhiệm với nó hay không?”
Dù Nam Khải Lận đứng ở một bên nhưng hắn hoàn toàn xem rõ tình huống đang diễn ra. Người đàn bà này tới ăn vạ, bà ta đã có được chứng cứ hắn ở chung với Cung Lâm Ly nên đến tống tiền.
Lâm Tiêu Tiêu lén nhìn Nam Khải Lận, người đang im lặng không nói lời nào. Từ lúc bước vào đây đến giờ, Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn ngắm nghía Nam Khải Lận một cách say mê. Lần trước cô ta đã nghĩ anh ấy rất đẹp trai rồi, lần này lại còn được nhìn trực diện anh ấy, đôi mắt của cô ta dường như không thể dời đi nổi.
Anh ấy thích Cung Lâm Ly ư? Cung Lâm Ly là đứa con gái chơi bời lêu lổng thì làm sao xứng được với anh.
Nam Khải Lận mở miệng: “Chịu trách nhiệm.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Tiểu Ác che mặt: “Hóa ra mẹ nguyên chủ là công thần mai mối. Cái gì mà chịu trách nhiệm, như thế không phải là cô và nam chính đã ước định về sau phải kết hôn sao?”
Nhưng trong cốt truyện gốc không có tình tiết này, đến cả cái bóng mờ cũng không có.
“Không định được đâu.”
Tiểu Ác: “Nam chính đã nói là chịu trách nhiệm rồi, Lâm Phân tham tiền nên chắc chắn sẽ đồng ý ước định này thôi.”
“Ước định không được đâu.”
“Vì sao cô tự tin như vậy?”
Nguyễn Tiểu Ly cười nhẹ: “Anh fa không có tiền.”
“…” Tiểu Ác che miệng lại. Xem như là nó chưa nói cái gì đi. Hào quang của nam chính quá mạnh mẽ làm nó chợt quên mất là anh ta đang rất nghèo.
Chịu trách nhiệm?
Nghe được câu này, sắc mặt Lâm Tiêu Tiêu hoàn toàn thay đổi. còn Lâm Phân có được câu trả lời như ý thì cực kỳ vui vẻ: “Thằng nhóc nhà cháu thật có trách nhiệm, biết chịu trách nhiệm là tốt rồi. Vừa nãy dì cũng đã nói tiền thách cưới là vạn, con gái của thành phố A này lấy chồng đều phải lấy tiền thách cưới như vậy đó, dì cực kỳ công bằng luôn ấy.”
“Bộp bộp bộp.”
Nguyễn Tiểu Ly đứng ở một bên vỗ tay, miệng chậc chậc ra chiều lắc đầu: “Mẹ, con cảm thấy giá của con có thể cao hơn được mà. Dù sao con cũng xinh đẹp như thế này, lấy giá vạn đi luôn thì sao?”
Lâm Tiêu Tiêu xen mồm vào: “Cỡ chị nghĩ sao mà được vạn, có người chịu đưa vạn ra cưới chị đã coi như là anh ta đui mù rồi.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Tiểu Ác: “…Khùng à.”
Sắc mặt Lâm Phân biến đổi, lập tức mỉm cười xấu hổ: “Tiêu Tiêu quá ngây thơ, nó không có ý gì đâu.”