Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Ashley
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Được nữ chính khen, tâm tình của Nguyễn Tiểu Ly đặc biệt sung sướng.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thái độ làm việc của Thẩm Tinh Tuyết mới nãy, cảm giác đầu tiên của cô chính là nữ chính này cũng không tệ lắm.
Tuy cô ấy chỉ là nhân viên thực tập, nhưng thái độ rất tốt, còn nhân phẩm thì về sau mới biết. Trước mắt, Thẩm Tinh Tuyết cho cô ấn tượng không tệ lắm.
Nguyễn Tiểu Ly nở nụ cười kiêu ngạo: “Tôi tất nhiên là xinh đẹp rồi.”
Cô rất tự tin, đồng thời cũng rất tán thưởng vẻ đẹp của mình.
Lần đầu tiên Thẩm Tinh Tuyết thấy một người không biết khiêm tốn như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Đây là lần đầu nữ phụ ác độc giáp mặt với nữ chính.
Công việc của ngày đầu tiên cứ như vậy mà kết thúc. Nguyễn Tiểu Ly thay quần áo, xuống bãi đỗ xe chờ. Hoắc Tịch đi thang máy xuống lầu, vào bãi đỗ xe thì thấy một người phụ nữ đã đứng chờ sẵn ở cạnh xe của mình.
“Tại sao cô còn chưa về?”
So với nhân viên bình thường, Hoắc Tịch tan ca trễ hơn mười phút, Nguyễn Ly Kiều được về sớm hơn nhưng tại sao vẫn chờ ở đây?
Nguyễn Tiểu Ly nhún vai: “Muốn ngồi xe của anh về đó.”
“…” Mặt Hoắc Tịch xụ xuống, mở cửa xe ra rồi ngồi lên.
Nguyễn Tiểu Ly cũng lập tức mở cửa xe, theo sau ngồi vào ghế phụ, động tác lưu loát nhanh nhẹn.
Hoắc Tịch liếc mắt: “Mặt dày.”
Vẻ mặt Nguyễn Tiểu Ly không mảy may biến sắc, một câu này cũng không khiến cô mất miếng thịt nào, cô sợ gì chứ.
Hoắc Tịch lái xe khỏi gara, chuẩn bị đưa Nguyễn Tiểu Ly về Nguyễn gia.
“Hoắc Tịch, em về nhà anh.”
“Cô không có nhà à? Nhà tôi đâu phải trại tị nạn, về nhà của cô đi.” Hoắc Tịch lạnh lùng nói.
Nguyễn Tiểu Ly thoải mái dựa vào lưng ghế: “Anh đưa em về nhà, em cũng sẽ không xuống xe. Em đã nói với cha mẹ là sẽ ở nhà anh mấy tháng rồi.”
“Nguyễn Ly Kiều, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Em chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn ở nhà anh cũng có vấn đề sao? Em là vợ chưa cưới của anh đó.”
Tiểu Ác cảm thấy da mặt của Nguyễn Tiểu Ly mà dày lên thì thật là… quá tuyệt vời!
Toàn bộ khuôn mặt Hoắc Tịch tối sầm. Hiện tại, hắn cực kỳ muốn từ hôn!
Nguyễn Tiểu Ly chậm rãi nói: “Anh đừng tức giận, cho dù ở nhà anh thì em cũng sẽ không quấy rầy anh. Anh cứ yên tâm đi, em sẽ không ấu trĩ giống lúc trước mà quấn lấy anh, cũng sẽ không đi gõ cửa phòng anh lúc nửa đêm nữa đâu.”
Khuôn mặt Hoắc tịch trầm xuống, hắn không nói lời nào.
“Thật ra em ở nhà anh chỉ đơn giản là muốn anh cho em một đáp án.” Nguyễn Tiểu Ly nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn người đàn ông đang lái xe.
Bị ánh mắt chăm chú của cô nhìn vào, Hoắc Tịch không hiểu sao lại có chút hoảng hốt.
Hoắc Tịch: “Cho cô đáp án gì?”
“Chúng ta đính hôn đã lâu rồi, tuy em rất thích anh, nhưng em biết anh không thích em. Có điều, chúng ta lại không giải trừ hôn ước, vậy anh có thể nói cho em biết khi nào chúng ta kết hôn được không?”
Đính hôn mà không xác định ngày kết hôn, đúng là đồ cặn bã! Nguyễn Tiểu Ly muốn xé xác hắn.
Tiểu Ác mặc kệ Nguyễn Tiểu Ly muốn làm gì thì làm, dù sao chỉ cần cô thực hiện nhiệm vụ nó giao là được.
Tự mình có thể nhận ra hắn không thích cô?
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Tịch khi nghe lời này là quái lạ, hắn biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, tà ác nói: “Đến khi nào tôi thích cô thì chúng ta sẽ kết hôn.”
“Chúng ta vẫn nên hủy hôn thì hơn.” Nguyễn Tiểu Ly vô cảm nói.
Nam chính khốn nạn và nữ chính đã được định sẵn là một đôi, hắn sẽ không bao giờ thích cô.
Tiểu Ác nhắc nhở một chút: “Ngàn vạn lần không được hủy hôn, cốt truyện chính không thể thay đổi.”
Hoắc Tịch rõ ràng không ngờ tới Nguyễn Tiểu Ly sẽ nói ra hai chữ hủy hôn. Hắn đột nhiên cười xấu xa: “Không tự tin với bản thân mình à?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Vậy anh cảm thấy anh sẽ thích em sao?”
Hoắc Tịch khinh thường: “Đương nhiên là không.”
“Vậy chẳng phải nên hủy hôn sao?”
“…”
Hoắc Tịch chuyển tay lái rẽ hướng khác, là con đường về Hoắc gia.
Trở lại Hoắc gia, Nguyễn Tiểu Ly mở cửa xe chuẩn bị xuống thì nghe thấy Hoắc Tịch nói: “Hủy hôn là chuyện không thể, tôi không muốn bị cả thủ đô chế giễu.”
Nói xong, hắn lập tức xuống xe.