Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Ashley
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Hoàn thành nhiệm vụ đi nhờ xe khiến tâm trạng Nguyễn Tiểu Ly rất tốt. Cô làm lơ lời nói của Hoắc Tịch mà đi thẳng vào nhà.
…
Bầu trời tối xuống rất nhanh, một người phụ nữ đang chầm chậm chạy xe đạp điện trên một con đường nhỏ tối tăm.
Sau khi tan ca, Thẩm Tinh Tuyết tới bệnh viện thăm mẹ mình một chuyến.
Từ khi cô còn nhỏ, một mình mẹ đã phải vất vả nuôi nấng và lo tiền ăn học cho cô. Mẹ đã trải qua trăm đắng ngàn cay mới chờ đến lúc cô tốt nghiệp đại học, sắp sửa đền đáp công ơn và cho mẹ hưởng phúc. Thế nhưng, mẹ cô đột nhiên được chẩn đoán bị suy thận và phải nhập viện.
Nếu không tìm được thận phù hợp, rất có thể… Nhưng ngay cả khi tìm được thận phù hợp thì cô cũng không có nhiều tiền như vậy.
Thẩm Tinh Tuyết cảm thấy cô đơn. Lúc về đến nhà thì trời đã tối hẳn, cô cất kỹ chiếc xe điện đi, vừa định mở cửa thì bất ngờ bị một đôi tay bắt lấy.
Giọng nói của một người đàn ông say khướt truyền đến: “Cháu… đã… đã đi làm về rồi à. Ừm… Tinh Tuyết, cho chú mượn một ngàn tệ đi.”
Đó là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm, sắc mặt đỏ bừng và say khướt.
Ông ta chính là chú của Thẩm Tinh Tuyết, một con bạc nghiện rượu! Mỗi lần thua bạc, ông ta đều tới tìm Thẩm Tinh Tuyết đòi tiền.
Mặt Thẩm Tinh Tuyết trắng nhợt, cô không có tiền.
“Chú, cháu không có tiền. Cháu vừa mới đi làm, vẫn chưa có lương đâu. Cầu xin chú đừng dính vào cờ bạc nữa! Cháu không có nhiều tiền để cho chú, hơn nữa mẹ cháu còn đang nằm viện…”
“Đừng nói với tao mấy lời nhảm nhí đó nữa! Nhanh lên, giao tiền ra đây!” Thẩm Đại Thành đột nhiên hung ác lên, bắt đầu bộc phát cơn điên khi say!
Thẩm Tinh Tuyết sợ nhất lúc Thẩm Đại Thành uống rượu, tính cách của Thẩm Đại Thành khi đó rất hung bạo, còn có thể đánh người.
Thẩm Tinh Tuyết vội vàng lấy chìa khóa, muốn mở cửa vào nhà.
Thẩm Đại Thành đánh rớt chùm chìa khóa trên tay cô, đưa tay cướp túi xách của Thẩm Tinh Tuyết: “Đừng tưởng tao không biết mày làm việc cho Hoắc Tịch. Hoắc Tịch giàu có như vậy, tiền lương của mày chắc chắn không ít. Nhanh đem tiền giao ra đây!”
Thẩm Đại Thành giật túi xách rồi lục tung nó lên, cuối cùng chỉ tìm được vài trăm tệ.
“Tiền đâu? Sao lại ít như vậy, hay mày cất trong nhà? Mày mau mở cửa ra lấy tiền cho tao!” Thẩm Đại Thành trong cơn say nóng nảy quát lên.
Thẩm Tinh Tuyết nhìn túi xách bị xé rách, hai mắt đỏ hoe: “Chú, cháu không có tiền, trong nhà bây giờ một đồng tiền cũng không có. Số tiền này là toàn bộ tiền cơm tháng này của cháu, cầu xin chú trả lại tiền cho cháu được không?”
“Tao nhổ vào!”
Thẩm Đại Thành trực tiếp nhổ một bãi nước bọt, sau đó giơ tay tát thẳng vào mặt Thẩm Tinh Tuyết: “Không có tiền? Hừ, cẩn thận tao đem mày đi bán!”
“Thẩm Tinh Tuyết, mấy ngày nữa tao lại tới tìm mày. Nếu như mày còn không có tiền, cẩn thận tao tới bệnh viện mẹ mày nằm mà quậy đấy.”
Nói xong, Thẩm Đại Thành cảm thấy đã hù dọa cô đủ rồi bèn xoay người bỏ đi.
Thẩm Tinh Tuyết rốt cuộc không chịu nổi nữa, hai chân run run, từ từ ngồi xổm xuống, cuối cùng nghẹn ngào khóc to.
…
Trong thời gian Nguyễn Tiểu Ly ở Hoắc gia, ngoại trừ thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt không mấy thân thiện của Hoắc Tịch thì Hoắc phu nhân đối xử với Nguyễn Tiểu Ly rất tốt, không khác gì đối đãi với con gái ruột.
Sau bữa tối, Hoắc phu nhân và Nguyễn Tiểu Ly nằm trên sofa cùng đắp mặt nạ và nói chuyện phiếm.
Khi Hoắc Tịch xuống lầu rót cốc nước đã nhìn thấy hình ảnh như vậy, bất giác cảm thấy có vài phần thuận mắt.
Buổi tối, sau khi về phòng, Nguyễn Tiểu Ly ngủ rất ngon giấc, còn Hoắc Tịch bên này phải xử lý mấy tập tài liệu, cho tới giờ mới đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm, Hoắc Tịch chuẩn bị đi ra ngoài chạy bộ. Lúc đi ngang qua cửa phòng của Nguyễn Tiểu Ly, hắn chợt dừng lại một lát.
Hoắc Tịch ghé tai vào cửa phòng nghe ngóng động tĩnh bên trong. Không có tiếng động, xem ra cô còn đang ngủ.
“Lười.”
Hắn nhẹ nhàng thốt lên một từ, sau đó mang theo tâm trạng vui vẻ đi chạy bộ.