Đại phu nọ vừa đi bóc thuốc về để nhanh chóng chuẩn bị mở cửa tiệm thì đã bị một cảnh tượng làm cho đứng hình.
Cảnh tượng này đối với hắn ta có chút quen mắt, à không nói đúng hơn thì cảnh tượng này từng xảy ra rồi.
Một thiếu nữ tuyệt diễm lạnh nhạt, trên tay là một thiếu niên có nhan sắc cũng không kém bao nhiêu, tuy thiếu niên không nhỏ nhắn nhưng vào vòng tay thiếu nữ lại như thỏ con yếu ớt, lúc nào cũng có thể lìa đời.
Phỏng chừng là thiếu nữ đã đứng đây chờ quá lâu cho nên khi đại phu vừa về đã cảm nhận được ngay, cô hơi nghiêng đầu nhìn đại phu, khuôn mặt đầy hắc khí cùng đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm như muốn chọc chết cả người đại phu.
"Ngươi đi cứu thế giới à?" Vân Yến nghiến răng, rất thân thiện liếc đại phu một cái.
"K-Không có." Đại phu rụt cổ lắp bắp đáp, hai tay nắm chặt giỏ thuốc trên vai mình, cái trán cao tuấn tú bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Lại là nữ nhân và hòa thượng kia, mỗi lần bọn họ xuất hiện, đại phu có cảm giác như mình bị họ hù đến sốc chết.
Nhìn thấy đại phu như kẻ yếu mà bản thân lại như kẻ bắt nạt, Vân Yến hừ lạnh một cái.
Lại thấy đại phu cứ đứng yên như tượng chọc trời, Vân Yến co rút khóe miệng, hung dữ thúc giục hắn ta.
"Mở cửa tiệm, nhanh lên."
Đại phu lúc này mới phản ứng lại, mau chóng vâng vâng dạ dạ, hấp tấp mở cửa tiệm ra.
Sau khi cửa mở, hắn ta cũng không vội vào trước mà cúi đầu nhường Vân Yến vào.
Cả người đại phu khúm núm, giọng nói cũng vô cùng sượng: "Khụ khụ...!mời ngài vào."
Vân Yến lúc này mới thu lại tính tình của mình một chút, nhưng khi nhìn cái người yếu ớt trong vòng tay của mình, cô lại ghét bỏ ra lệnh cho đại phu.
"Chuẩn bị giường."
Đại phu nhanh chóng mở đường dẫn Vân Yến vào căn phòng hôm trước, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.
"Vâng, vâng, mời ngài vào."
Vừa thấy chiếc giường nọ, hai mắt Vân Yến liền sáng lên, cô ngay lập tức vào tư thế ném Khải Đồ lên giường.
Nhưng dù dùng sức đến cỡ nào, Khải Đồ vẫn mãi gắn chặt trong lòng cô như có keo dính.
Cái tay nhỏ của Khải Đồ vẫn luôn nắm chặt lấy áo của Vân Yến không rời, hắn đáng thương mở mắt nhìn cô, âm thanh không thể nào nhẹ hơn được nữa.
"Thí chủ, có thể nhẹ tay với ta một chút được không?"
Vân Yến lạnh khuôn mặt, tên nhóc hòa thượng này được voi liền đòi tiên với cô, hắn nghĩ dễ vậy à?
"Ngươi không bỏ tay ra khỏi y phục của ta, hai cái tay của ngươi xem như chưa từng có." Cô trầm giọng đe dọa.
Quả nhiên chiêu đe dọa rất có tác dụng, Khải Đồ đã buông tay ra, ngoan ngoãn nằm im chờ cô ném lên giường.
Nhưng lần này Vân Yến cũng không hung hãn mà ném hắn lên giường nữa, xét về lực thì xem như cô chỉ vứt hắn lên giường thôi.
Vì Vân Yến đã nhẹ tay hơn lúc đầu nên Khải Đồ chỉ bị bầm tím vài chỗ, phần còn lại vẫn ổn.
Khi Khải Đồ đã lên giường rồi, đại phu nhanh chóng lấy đồ nghề để xem bệnh cho hắn, một thời gian ngắn lúc sau, đại phu mới trầm mặc nhìn sang Vân Yến.
Vân Yến đang tùy tiện ngồi một chỗ uống rượu thì bị ánh nhìn của đại phu làm cho chút nữa là bị sặc.
"Ta không có làm gì hắn, coi chừng ta móc mắt ngươi!" Cô nói với giọng hùng hồn và đầy lý lẽ, lại vỗ vỗ bàn cho khí thế.
Đại phu còn chưa nói gì đã bị Vân Yến dọa một phen, hắn ta oan ức đáp lại, "Ta còn chưa nói gì cơ mà, đại nhân!"
"Ông có gì chuyện gì thì mau nói, đừng có lề mề." Vân Yến không chút ngượng mồm đáp lại.
Đại phu: "..." Ngươi mạnh! Ngươi có quyền đe dọa! Hừ!
Đại phu nén giận lại, bình tĩnh nhìn Vân Yến, "Vị hòa thượng này lần trước bị ma khí nhập thể và thương rất nặng, lúc chưa kịp hồi phục thì đã đi tìm ngài.
Lúc sau lại bị trúng xuân dược và một số loại độc, đồng thời có vô số vết thương nhỏ nhưng vô cùng sâu làm cho cơ thể hòa thượng đã yếu nay lại càng yếu hơn.
Thứ lỗi cho sự bất tài của ta nhưng với cơ thể này, ta đề nghị ngài đem hòa thượng đến nhà của thần y Trương Đề, có lẽ sẽ chữa trị được."
"Xuân dược? Ngươi bị trúng xuân dược lúc nào?" Vân Yến xoay chuyển con ngươi nhìn Khải Đồ.
Dưới ánh mắt kinh khủng của Vân Yến, Khải Đồ đã không thể im lặng được, hắn bình tĩnh đáp lại.
"...!Ta cứu vài thí chủ ở lầu xanh, không cẩn thận bị hạ dược."
"Đáng đời." Vân Yến không chút cố kị cười nhạo một tiếng.
Không ngờ được Vân Yến lại vui vẻ khi Khải Đồ bị hại,l làm cho đại phu một lần nữa trầm mặc suy nghĩ về quan hệ của hai người.
Nhưng suy nghĩ được nửa chừng, đại phu liền nhận ra đây không phải là trọng điểm của việc hắn ta nói.
"Đại nhân nên tìm thần y Trương Đề nếu không vị hòa thượng này sợ là không thể giữ được tính mạng." Đại phu cúi người nói.
Lời nói vô cùng chân thành của đại phu làm cho Vân Yến cảm thấy phiền hà, cô nhìn Khải Đồ, lạnh nhạt hỏi một câu.
"Ngươi sắp chết?"
"Không có." Khải Đồ cong khóe môi đáp lại, hắn vừa mạnh miệng bảo vậy nhưng cơ thể lại rất thành thật phun ra một búng máu để chứng minh rằng cơ thể mình không hề ổn.
Máu đỏ rất nhanh liền thấm đẫm cả chiếc áo cà sa rách rưới của Khải Đồ, những vệt đỏ trên áo lại bắt đầu tăng lên.
"Hắn nói không chết thì là không chết." Vân Yến vẫy vẫy tay, "Ông mau cho hắn thuốc giải độc đi."
"Nhưng mà..." Đại phu nhíu mày, nuốt mấy ngụm nước bọt sau đó thẳng thừng nói, "Nếu ngài quan tâm hòa thượng, xin hãy đưa hòa thượng đến thần y Trương Đề, vì chỉ trong một canh giờ nữa thôi, hòa thượng này nhất định sẽ chết!"
Nghe vậy Vân Yến liền xoa cằm suy ngẫm, khuôn mặt đăm chiêu nhìn Khải Đồ.
"Gọi ông ta đến đi."
Đại phu bị lời nói của Vân Yến chọc giận đến mức cả đầu nóng lên, hắn ta cười trừ, "Ngài Trương Đề là thần y, không phải là người thường, ngài không thể nói gọi là gọi được."
"Không có việc gì, ông cứ gọi một tiếng, ông ta nhất định sẽ xuất hiện." Vân Yến ngâm ngâm nở nụ cười.
Giờ bà đây là thiên đạo rồi, tùy tiện sắp xếp một chút là người liền tới thôi mà, dễ ẹt.
Nhận ra nụ cười trên khuôn mặt Vân Yến lại không có một chút nào là giả dối, đại phu tuy bán tin bán nghi nhưng cũng vì tính mạng của Khải Đồ mà kêu một tiếng.
"Thần y Trương Đề."
"Ta đây!"
Nghe thấy tiếng đáp lại, đại phu trố mắt, miệng mở to thành hình chữ O nhìn người đột ngột xuất hiện trước mặt mình.
"Thần---Thần y?"
Trương Đề là một ông chú trung niên, cả người bạch y tinh khiết, khuôn mặt vô cùng ôn hòa, ngay cả giọng nói cũng vô cùng ấm áp.
Ông ta là kiểu người vừa nhìn vào đã thấy là người tốt, là dạng người sẽ là chỗ dựa vững chắc cho mọi người.
"Đúng vậy nha, bệnh nhân của ta là vị hòa thượng nằm trên giường này sao?" Trương Đề phúc hậu cười ha ha sau đó chỉ chỉ vào Khải Đồ.
Đại phu nọ còn chưa kịp bình tĩnh đã theo quán tính mà gật gật đầu.
"Vậy thì thương thế khá nặng đó, nếu ta đến chậm có lẽ vị này sẽ đi uống trà cùng ngài dưới âm phủ nhỉ?" Trương Đề cong mắt cười nhìn sang Vân Yến, dùng lời nói không có chút tính công kích để đùa giỡn cô.
Vân Yến chống cằm nhìn lại, nhàn nhạt đáp: "Ừ, nếu ông muốn thì tôi sẽ kéo cả ông xuống."
"Tha cho bổn thần y đi haha!" Trương Đề vui vẻ đáp lại.
Vân Yến nhún vai, ngồi dậy bước đi, lúc đến gần Trương Đề lại bình tĩnh thì thầm bên tai ông ta làm cho đáy mắt ông ta có chút âm trầm nhưng rất nhanh liền bị che mất.
"Ta đi tản bộ đây, các ngươi liệu trị thương cho hắn nhanh một chút, nếu lâu la thì đi chết đi." Vân Yến phẩy tay ngông cuồng nói, sau đó rất nhanh liền ra khỏi phòng.
Trương Đề liếc nhìn bóng hình của cô sau đó không mặn không nhạt nói với đại phu, "Đi chuẩn bị một số dược liệu ta sắp nói."
"À vâng." Tuy cảm thấy giọng điệu của Trương Đề thay đổi quá nhanh nhưng đại phu cũng không dám nói nhiều, chỉ ngoan hiền đáp.
Dù sao Trương Đề vốn là một thần y tồn tại trong truyền thuyết, bây giờ đại phu lại gặp được, không phấn khích mới là lạ.
Trương Đề nheo mắt nhìn Khải Đồ, chậm rãi mở miệng nói ra từng loại nguyên liệu.
Còn đại phu thì loáy hoáy viết theo..