Nói đi tản bộ thế thôi chứ Vân Yến cũng chỉ lẩn quẩn quanh Y Dược quán chứ không đi đâu xa.
Tùy tiện tìm một chỗ ngồi xong, cô ngửa mặt chăm chú nhìn trời, trong đầu lại suy nghĩ về núi Hạ Âm.
Ban đầu tuy nói vị diện này chỉ có năm lục địa nhưng thực chất thì còn có thêm mấy lục địa nhỏ được lưu truyền qua các câu chuyện cổ tích ngày xưa.
Đó chính là Lôi Tinh, Băng Tinh và Phong Tinh.
Như đã nói, những câu chuyện về ba lục địa này được lưu truyền trong truyện cổ tích thế nên lai lịch và thông tin của ba lục địa ấy có chút kinh người.
Lôi Tinh là nơi mà các vị thần hoặc tiên vừa mới phi thăng chọn để tu luyện, bởi lục địa này có điều kiện sống khá khắc nghiệt lại còn có nhiều thần thú và yêu ma đã tồn tại lâu đời, là một nơi rất thích hợp để nâng cao sức mạnh.
Băng Tinh là nơi ở của tộc Linh Băng, toàn bộ người trong tộc này đều có căn cốt hệ Băng, đặc điểm rất đặc trưng chính là tóc trắng mắt lam, dung nhan kinh diễm, sức mạnh kinh người đồng thời cũng rất lạnh lùng tàn nhẫn.
Nghe bảo ở tộc Băng Linh có một loại thần bảo có thể cải tử hoàn sinh nâng cao sức mạnh, và cái món đồ này tương lai sẽ là bàn tay vàng của nữ chính Nguyệt Phong.
Từ khi nắm trong tay cái chức thiên đạo, Vân Yến đã biết toàn bộ cốt truyện của vị diện này cho nên bây giờ cô có thể nhanh nhạy tránh khỏi nữ chính, bảo vệ Khải Đồ.
Tiếp theo là Phong Tinh cũng chính là nơi mà cô cần đưa Khải Đồ đến vì núi Hạ Âm ở đây.
Trong cổ tích Phong Tinh được miêu tả là một nơi rất đẹp, chỉ cần những cũng vì thế mà chỉ tâm thần bị dao động mãnh liệt lập tức sẽ bị Phong Tinh đẩy ra khỏi lục địa.
Phong Tinh chỉ chứa chấp những kẻ có tấm lòng trong sáng thuần khiết, không có dục vọng không có ganh ghét, chỉ cần nó cảm nhận được ác ý hay tham lam, nó sẽ lập tức sẽ bài trừ.
Đây đích thực là một nơi rất hợp với Khải Đồ.
Trong truyện cổ tích ở đây thì ba lục địa này được miêu tả như thế nhưng thực tế thì Vân Yến không biết bởi thiên đạo trước kia vì bị cô cưỡng chế cho nên không cam lòng mà tự bạo, cho nên cô cũng chỉ nắm một phần quyền của nó thôi.
Vân Yến khẽ nhắm mắt lại, mường tượng lại cả bản đồ thế giới.
Sau một hồi tìm kiếm thì cô đã khoanh vùng được một số địa điểm có thể là Phong Tinh, điều đặc biệt là mấy nơi này một là linh khí quá mong manh hoặc quá hỗn loạn dẫn đến không thể dùng truyền tống phù hay bất kì pháp khí nào để di chuyển, chỉ có thể đi bộ.
Vừa nghĩ đến đi bộ, Vân Yến lại muốn bỏ luôn cái nhiệm vụ chó chết này.
"Ừm, Vân Yến?" vừa được bỏ che chắn cho nên liền gọi cô.
"Chuyện gì?" Vân Yến cà lơ phất phơ nói, không hề có dáng vẻ đáng sợ như lúc thấy.
"Chuyện đó...!lúc ấy cô và Khải Đồ nói chuyện gì vậy? Tôi có thể biết hay không?" ngượng ngùng mở miệng.
Vân Yến nhướng mày hỏi lại: "Nói không thể thì ngươi sẽ tò mò chết sao?"
"K-Không có!" mạnh miệng đáp.
"Vậy thì thôi." Vân Yến đáp.
: "..." Nó muốn biết! Nó thật sự muốn biết mà!
"Ngươi không muốn biết." Vân Yến nghiêm mặt nói.
Nghe Vân Yến nói, liền rụt rè khẩn cầu: "Vân Yến cô có thể không đọc suy nghĩ của tôi không?"
"Không phải là do ngươi nói quá to hay sao?" Vân Yến bĩu môi đầy ghét bỏ, "Ai lại rảnh rỗi đi đọc suy nghĩ của một cái hệ thống không có IQ."
Vì bị Vân Yến làm tổn thương tâm hồn mỏng manh cho nên liền câm miệng như hến.
Muốn biết thì thật dự muốn biết đó nhưng mà nó không nói lại được cô nha.
"Ta sẽ nói khi ngươi đảm bảo rằng bản thân sẽ không bị sốc." Vân Yến cười như không cười, đôi mắt lạnh nhạt ngày thường như được điểm thêm vài ngôi sao sáng.
"Tôi thề tôi sẽ không sốc!" lập tức thề thốt.
"Có cái hệ thống mà lại nhiều chuyện như ngươi không chứ?" Giọng nói của cô tuy không rõ cảm xúc nhưng vẫn nghe thấy có ý cười, làm cho có chút thụ sủng nhược kinh.
Chờ hết cảm giác thụ sủng nhược kinh, Vân Yến mới nhàn nhã mở miệng.
"Sau khi ta rời khỏi vị diện này, vị diện này sẽ tự bạo, đồng thời nơi đây cũng sẽ là ngòi nổ để mà ảnh hưởng đến các vị diện khác, Khải Đồ biết vậy cho nên mới can ngăn ta." Bởi vì Khải Đồ không phải là một hòa thượng bình thường, hắn sinh ra vì một mục đích nào đó mà Vân Yến hiện tại chưa hề biết.
Nhưng rồi sau này khi đã biết, cũng là lúc mà sinh ly tử biệt.
Vừa nghe Vân Yến nói, liền trừng mắt không nói gì, nó cảm thấy bản thân dường như mới nghe được một chuyện rất khủng bố, lại không chứa chút tình người nào.
"Sao nào? Bị sốc rồi?" Vân Yến ngả ngớn nở nụ cười, ánh mắt sáng bừng như vừa nhìn được một biểu cảm mà mình yêu thích.
miệng lưỡi khô đắng, không biết bản thân nên nói gì cho đúng, nó nên khuyên cô sao? Không thể, có khuyên cũng không có ích lợi gì, vậy nó nên mắng chửi cô tàn nhẫn độc ác sao? Cũng không thể, mà mắng thì chắc mạng của nó cũng sẽ như vị diện này, sống chết đều phụ thuộc vào cô.
"Tôi...!cô..." ngập ngừng, "Cô không thể xem xét lại sao? Nếu như cô phá hủy một vị diện sẽ bị xem như tội đồ, nếu như ảnh hưởng đến các vị diện khác nữa thì rất nhiều vị diện sẽ bị mất cân bằng, các linh hồn không nơi nương tựa sẽ tràn ra khắp tất cả vị diện, từ đó hơn ba ngàn thế giới sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng đó."
Nếu tiêu diệt nhiều sinh linh như vậy thì khẳng định Vân Yến sẽ là kẻ thù của ba ngàn thế giới, của thập đại chủ thần đồng thời cũng đối địch với toàn bộ nhiệm vụ giả.
Bên cạnh đó Vân Yến làm như vậy cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến những hệ thống như , không có chủ thần bảo vệ, tụi nó buộc phải tự bảo vệ chính mình.
Nhưng đối mặt với sự hỗn loạn của vị diện, tụi nó có làm gì cũng vô dụng.
Tuy biết Vân Yến rất hận thù đám chủ thần nhưng cô tuyệt tình làm đến như vậy, nó cảm thấy không đáng.
Điều này làm cho cảm thấy hình như Vân Yến không có chút cảm xúc gì cả, không cảm thấy tội lỗi, dằn vặt, không cảm thấy vui vẻ khi giết người, không cảm thấy đồng cảm cho vận mệnh của những con người đáng thương.
Thấy nói khá đúng, Vân Yến liền vỗ tay tán thưởng nó: " thật giỏi nha, đoán đúng hết rồi."
"Vân Yến à, rốt cuộc cô làm như vậy có mục đích gì vậy chứ?" thở dài.
Cô làm như vậy nếu chỉ vì trả thù thôi thì thật sự không đáng!
Chuyện giành giật quyền lực của thiên đạo rồi làm cho vị diện nổ tan nát tuy nói thì dễ nhưng làm thì rất khó, sợ là làm xong việc này, sức mạnh của Vân Yến cũng không còn được bao nhiêu.
Vân Yến hất mái tóc đen dài của mình, nói với giọng đầy tùy ý, "Đồng quy vu tận."
"Tôi biết cô tàn nhẫn với mọi sinh linh trên thế gian này nhưng tôi không nghĩ cô cũng tàn nhẫn với chính bản thân mình đâu." điềm đạm nhìn Vân Yến.
"Tàn nhẫn hay không là tùy thuộc vào suy nghĩ của mỗi người thôi." Vân Yến lại nhún vai.
Đối với thì Vân Yến tàn nhẫn với bản thân nhưng đối với cô đó là sự sảng khoái khi được trả thù.
Biết làm sao được khi Vân Yến chính là một kẻ điên thích làm theo ý mình?
Những lời nói đầy vô tâm của Vân Yến đã thành công làm cho cảm thấy mệt lòng, nó cười khổ, "Vân Yến a, sinh linh không có lỗi."
Câu nói của giống với Khải Đồ làm cho Vân Yến chợt mỉm cười, một nụ cười vô cùng ác liệt.
"Đúng vậy."
_
Cường giả vi tôn, kẻ yếu luôn bị kẻ mạnh chèn ép và giết chết, thế gian này không có đạo lý nào buộc tất cà mọi người đều phải làm kẻ yếu, phải nhường nhịn và bị ăn hiếp, cũng không ai buộc mọi người làm kẻ mạnh để thể hiện bản thân.
Khi sinh mạng được đặt lên hàng đầu, một con thỏ cũng có thể hóa sói để chống lại cái khắc nghiệt của cuộc sống.
Mà Vân Yến chính là sự khắc nghiệt đó, tiếc là cũng chỉ có một mình Khải Đồ dám chống lại cô, nhưng hắn không hóa sói, hắn mãi mãi là một con thỏ nhỏ muốn dùng hơi ấm của mình lan tỏa khắp thế gian, an ủi mọi người và cả sự khắc nghiệt ấy.
Vân Yến không xấu xa, cũng không tốt bụng, nhưng cô có thể vì lợi ích của mình mà giết người cũng có thể vì bản thân mà cứu người.
Ở cô cái ranh giới giữa cái ác và chính nghĩa vô cùng mong manh.
Ở một góc nhìn nào đó, cô là vị anh hùng cứu rỗi mọi vị diện nhưng ở một góc nhìn khác cô lại là một kẻ ích kỉ chỉ biết lo cho chính mình.
_____
Tác giả: Các cô có muốn tui viết chương phỏng vấn một số nhân vật mà các cô muốn hong?.