Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: LoBe
___
Tại căn cứ của Cố thị, những dị năng giả đứng trên đài quan sát đều trợn mắt há mồm, cả người tê liệt. Vô số tang thi với mật độ dày đặc, bao quanh mọi ngõ ngách của căn cứ. Tang thi tiến lên như thủy triều.
Tin tức này lập tức làm bùng phát cảm giác sợ hãi của tất cả mọi người ở các căn cứ. Bức tường bên ngoài căn cứ mặc dù rất kiên cố, cũng không thể chịu nổi nhiều tang thi tấn công như vậy. Coi như không ra ngoài thì vật tư cũng có hạn. Một khi vật tư cạn kiệt, bọn họ đi ra ngoài là đi tìm đường chết, nhưng không ra, cũng sẽ chết đói.
Tiếng còi cảnh báo sắc bén không ngừng vang lên trên khắp vùng trời của căn cứ. Tất cả dị năng đều đi tới đài quan sát. Trong nháy mắt, tất cả đều đồng loạt run chân bởi vì tang thi vẫn còn đang tụ lại, có quy luật, có tổ chức, như thể tuân theo mệnh lệnh của ai đó.
Chúng dùng tốc độ vô cùng khủng khiếp, không ngừng lớn mạnh, không ngừng công kích lên tường vây bên ngoài. Bao nhiêu lớp tường vây rắn chắc đều không chịu nổi lực công kích của những tang thi.
Hơn nữa, chưa nói đến là bên trong lẫn vào rất nhiều..... tang thi cấp cao. Thường ngày muốn gặp một tang thi cấp cao không dễ, vậy mà lúc này lại thấy một loạt.
Tất cả mọi người tuyệt vọng đứng trên đài cao, mặt trắng bệch, một thân mồ hôi lạnh nhìn xuống, hoàn toàn không đưa ra nổi bất kỳ chủ ý nào.
Cố Thiên cũng vội vã chạy tới, liền nhìn thất một màn tuyệt vọng như vậy, mà tang thi vẫn từ đường chân trời không ngừng vọt tới.
"Xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên xuất hiện nhiều tang thi như vậy?"
Tinh thần chiến đấu của hắn hoàn toàn bị phá tan rồi. Bất cứ ai đối mặt với nhiều tang thi như vậy, đều chỉ có thể chờ đợi cái chết.
Lật Manh chân đi dép lê, cuối cùng cũng chậm rãi đi tới. Cô chưa nhìn thấy Cố Nặc, thì một đống tang thi dày đặc lít nha lít nhít đã đập vào mắt. Trong cái nắng vàng, những con tang thi đó giống như những con kiến trong chảo rán trứng gà. Khuôn mặt Lật Manh bình tĩnh, êm dịu, tuyệt không có một tia hoảng sợ. Rốt cục đã đi tới cao trào của quyển sách này!
Nam chủ có thêm dị năng điều khiển tang thi, giơ tay một cái, vạn ngàn tang thi lập tức cúi đầu xưng thần. Khí chất bá vương chấn động trời xanh, người thấy người quỳ, mở ra con đường huy hoàng của một tận thế chi vương.
Lật Manh trong lòng có thêm một tia vui mừng, đây là nam chủ cô đã bồi dưỡng lên. Có điều, nhiều tang thi như vậy, không thể nhìn thấy Cố Nặc. Ở chỗ nào? Lật Manh nhón chân lên, đưa tay đặt lên trán để che nắng, muốn tìm xem Cố Nặc đang trốn ở trong góc nào.
Đột nhiên lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết. Cố Thiên nắm lấy cổ của chính mình, khuôn mặt vặn vẹo, hắn nhìn về phía Lật Manh:
"Ngươi hạ độc?"
Lật Manh bình tĩnh nhìn hắn một lúc, ý vị sâu xa nói:
"Tôi chỉ đang giúp anh thôi. Quá trình bị tang thi ăn sẽ cực kỳ đau đớn. Tôi cho anh dùng một ít thuốc tê. Không cần cảm ơn."
Thuốc này không gây chết người mà chỉ khiến cho cơ thể không cảm nhận được cảm giác đau đớn. Nhân vật ác độc cũng nên có được sự an ủi đến từ thiện ý của vũ trụ rộng lớn. Quan tâm bọn họ trước lúc họ chết, chính là cách từ thiện vô cùng tốt. Lật Manh cảm thấy bản thân mình hôm nay lại thiện lương hơn rồi.
Sắc mặt Cố Thiên đỏ lên, cả người cứng ngắc. Hắn lảo đảo hướng vọt về phía Lật Manh.
"Lật Manh, nếu cô giết tôi thì đừng hòng sống nổi. Tôi chết đi, bom trên người cô đến giờ sẽ tự động nổ tung."
Lật Manh bình tĩnh: " Ồ"
Sau đó, cô cảm thấy mình nói quá ngắn gọn, có thể Cố Thiên không hiểu được lời giải thích của cô. Vì vậy, cô trầm mặc một chút, chân thành nói:
"Việc này, tôi đã quên."
Cô thật sự sự không nhớ nổi. Trước đây, Cố Thiên dùng một loại bom nhỏ, cấy ghép thứ tầm thường này vào bên trong thân thể của mỗi gian tế.
Cố Thiên cho rằng Lật Manh đang giễu cợt hắn. Hắn không chút do dự xông đến, dùng hết sức lực còn lại, mạnh mẽ đẩy cô xuống.
"Tôi chết thì cũng phải kéo theo cô."
Lật Manh không lường trước được, bởi vì thân thể Cố Thiên đáng ra không thể di chuyển mới đúng. Thế mà vẫn có thể bộc phát ra sức mạnh của bia đỡ đạn. Nhiệm vụ của cô là bị Cố Nặc đẩy vào đàn tang thi, chứ không phải Cố Thiên.
Bị đẩy xuống thế này, nhiệm vụ coi như thất bại.
Nhưng không hề gì, trong lúc cơ thể rơi nhanh với vận tốc nhanh dần đều và gia tốc trọng trường là . m/s dần đều, Lật Manh đưa ngón tay ra. Cô có thể sử dụng một phần sức mạnh ở mặt trên của chiếc nhẫn kia.
Mấy ngày nay nghiên cứu, Lật Manh thậm chí có thể lấy ra mấy quả trứng gà từ trong không gian để ăn cơm. Hơn nữa, một khi cô có chuyện, nó sẽ bảo vệ theo bản năng.
Ví như Lật Manh rơi từ trên cao xuống, nó sẽ tạo ra ánh sáng bao bọc lấy cô, giúp cô không bị chút thương tổn nào.
Ánh sáng.... đâu?
Lật Manh trầm mặc một chút, vẩy vẩy ngón tay. Này này, hệ thống đừng mất dây chuyền vào thời khắc mấu chốt như vậy chứ!
Ngươi là phần mềm hack của nhân vật chính, ngươi đang chiến đấu đó. Ngươi tỉnh lại đi a! Ngươi... đừng mất hiệu lực a!!!
Lật Manh thấy bản thân chỉ cách mặt đất một khoảng ngắn. Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cười haha. Về sau, cô sẽ không bao giờ tin tưởng vào phần mềm hack nữa. Nó là phần mềm hack của nam chủ. Còn với bia đỡ đạn, nó chỉ là đồ dỏm thôi.
Hai tay Lật Manh ôm lấy ngực, gương mặt tê liệt nhìn lên trời, để bản thân tùy ý rơi xuống. Quên đi, mười tám năm sau ta lại là một nữ hán tử, không có gì đáng sợ.
Thất bại thì thất bại, Lật Manh.... vẽ một vòng tròn để nguyền rủa Cố Thiên, nguyền rủa chiếc nhẫn. Vào thời khắc cuối cùng, Lật Manh nhanh chóng nhắm mắt lại, lông mi run run, không muốn nhìn thấy hình ảnh chính mình rơi xuống đất vỡ nát, sẽ tạo thành ác mộng đó. Sau đó sẽ tạo thành ám ảnh khiến ăn không ngon, ngủ không yên. Vậy thì phải làm sao đây?
Đột nhiên, tốc độ rơi của Lật Manh giảm xuống, sau đó nhanh chóng dừng lại. Một luồng sức mạnh nhẹ nhàng nâng đỡ thân thể của cô. Là mùi vị thanh khiết của nước.
Lật Manh ngẩn người, chậm rãi mở mắt ra, thấy bản thân từ từ rơi vào một lòng ngực. Thiếu niên bước lên đài cao, nơi mười mấy tang thi xếp chồng chất lên nhau, quay lưng về phía hoàng hôn. Mái tóc đen được nhuộm bởi một tầng ánh sáng mông lung mờ ảo.
Cố Nặc hơi khom người, ung dung ôm Lật Manh bằng tư thế ôm công chúa, một tay đỡ lưng, một tay vòng xuống hai đầu gối của cô.
Thiếu niên cụp đôi mắt tinh xảo như vẽ. Anh nhìn thiếu nữ trong lồng ngực, nhìn đôi mắt hạnh xinh đẹp, khuôn mặt trống rỗng tinh xảo. Giống như ghét bỏ, thiếu niên nhẹ nhàng đặt môi mỏng của mình lên vầng trán trắng nõn của cô.
Sau đó, âm thanh ôn nhu khàn khàn vang lên:
"Anh mới không ở bên cạnh Tiểu Manh mấy ngày, mà Tiểu Manh đã gầy như này, mặc quần áo cũng không còn hợp nữa."
Cố Nặc mỉm cười:
"Không có anh cưng chiều, Tiểu Manh không thể làm gì được."
___
LoBe: Có một loại gầy có tên là người đàn ông của bạn thấy bạn gầy.:">
Câu chuyện của team "thiếu nam"