Edit: Di Hoàn Nguyệt
Beta: LoBe
___
Lật Manh trầm mặt, tỏ vẻ nghi hoặc. Nhiệt độ trên người Cố Nặc rất lạnh, đôi mắt cũng trở nên sắc bén. Lúc này, Cố Nặc như biến thành tang thi, chứ không còn là con người nữa.
Chắc không phải là phải biến đổi thì mới điều khiển được tang thi chứ?.
Ý nghĩ này bất ngờ lướt qua trong đầu Lật Manh, nhưng điều này cũng không liên quan đến chuyên ngành pháo hôi của cô nên cô cũng không quan tâm lắm. Chuyện cô cần quan tâm bây giờ chính là làm thế nào để Cố Nặc đẩy cô vào bầy tang thi.
Lật Manh nhịn không được hé mắt nhìn trộm, đảo mắt suy nghĩ: Nếu bây giờ cô đặt tay lên vai Cố Nặc, nhân cơ hội này đẩy anh ra, rồi tự mình ngã xuống.....
Hay lắm! Đó quả thật là một cơ hội hết sức tuyệt vời~
Nếu chờ Cố Nặc tỉnh táo lại, phát hiện cô là gian tế rồi tìm mọi cách tra tấn cô thì chi bằng bây giờ cô bất ngờ hành động khiến anh "lỡ tay" đẩy cô vào bầy tang thi.
Như thế không chỉ tiết kiệm sức lực, mà còn có thể đẩy nhanh tình tiết của thế giới này, đưa cốt truyện lên đến cao trào, mâu thuẫn càng trở nên gay gắt, kết thúc sẽ vô cùng đẹp mắt.
Còn hệ thống sẽ khen ngợi cô vừa biết tiết kiệm nguồn sinh lực, vừa có trí thông minh hơn người.
Vẻ mặt Lật Manh vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã rối loạn một nùi, muốn gỡ cũng không gỡ được. Không đợi Lật Manh bắt đầu kế hoạch, cô liền thấy lông mi của Cố Nặc rũ xuống, đôi mắt xinh đẹp nhuộm màu đỏ sẫm đột nhiên bị nhiễu một tia dao động.
Cánh môi của anh chậm rãi nâng lên, sau đó mới hỏi cô, âm giọng kéo dài có chút nghiêm túc:
"Vì sao lại thành ra như thế này?".
Lật Manh nhìn bầy tang thi đông nghịt ở phía dưới, đang âm thầm đánh giá khu vực nào nhiều tang thi hơn thì bất chợt nghe được câu hỏi của Cố Nặc.
Hả? Cô trở thành bộ dạng gì?
Chẳng lẽ khi nãy cô đẩy xuống dưới, vì rơi xuống quá nhanh khiến quần áo trên người bị gió thổi bay vài thứ hả?.
Lật Manh vội vàng cúi đầu nhìn, không có, quần áo vẫn còn nguyên vẹn.
Cố Nặc lúc này ôm lấy cô, chậm rãi bước xuống dưới. Tang thi như tre già măng mọc, từng lớp từng lớp phía dưới đài.
Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo vài tia khàn khàn:
"Anh mới không ở bên cạnh Tiểu Manh mấy ngày, mà Tiểu Manh đã gầy như này, mặc quần áo cũng không còn hợp nữa."
Nói đến đây, ánh mắt thiếu niên trở nên dịu dàng như nước:
"Không có anh cưng chiều, Tiểu Manh không thể làm gì được."
Vẻ mặt của Lật Manh tê liệt, không hề dao động, cô nhiều lần chần chừ, cuối cùng vẫn lười giải thích.
Dù sao cô cũng muốn duy trì thiết lập của nhân vật, mỗi nhân vật đều có thiết lập riêng. Vì vậy, cho dù Lật Manh có chiếm thân thể của người ta, thì cũng không thể tự ý thay đổi tính cách.
Người nắm giữ vị diện này chính là cô, nhưng mà nghĩ tới thiết lập nhân vật cô đang diễn, trước là người ngây thơ, đáng yêu, ngốc nghếch, sau đó lại ngoan độc,.... Nhân vật pháo hôi này quá phức tạp, mỗi lần cô diễn đều phải chuẩn bị rất lâu.
Cố Nặc ôm cô đi đến vị trí bằng phẳng, tất cả tăng thi đều tự động lui ra, rồi lại tiếp tục bắt đầu vây phá tường thành trước cổng căn cứ Cố thị.
Bên cạnh vị trí Lật Manh và Cố Nặc đang đứng có đậu một chiếc xe việt dã màu đen, Cố Nặc ôm eo cô, nhảy lên nóc xe. Lật Manh giật mình, đầu tựa sát vào vai anh, hơi thở có chút gấp gáp.
Tiếng hô hấp của cô sát ngay bên tay, quanh quẩn mùi hương của cô, vành tai anh đỏ ửng lên.
Lật Manh ngồi trên đỉnh xe, ngẩng đầu nhìn vô số tang thi chạy về phía xe của bọn cô nhưng lại không dám đến gần.
Cố Nặc tùy ý kéo cửa xe, khom người lấy ra một cái túi rất to, cởi dây xích vứt qua một bên, tìm kiếm một lúc mới lấy từ bên trong ra một chiếc khăn ướt, sau đó mới đứng thẳng dậy, đi đến trước mặt Lật Manh.
Lông mi dài dày của thiếu niên hơi rũ xuống, đôi mắt trong trẻo mang theo ý cười, cầm lấy tay cô, nhìn móng tay dính đầy bụi cát. Cố Nặc không nhanh không chậm, tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay, giọng nói khàn khàn, chắc chắn như đang tuyên thệ:
"Về sau sẽ không như vậy nữa."
Lật Manh cúi đầu nhìn anh, ánh mắt ngờ vực nhưng vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh.
Anh vươn tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt trắng hồng của cô, dịu dàng vén tóc cô ra sau tai.
"Từ giờ sẽ không rời khỏi em nữa ".
Lật Manh nhìn rất bình tĩnh, thực chất trong lòng đã sớm đờ đẫn, cả người cứng ngắc. Lại nghĩ đến nhiệm vụ của mình, cô lập tức hé môi:
"Em...".
Cố Nặc im lặng chăm chú nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, giống như đang đợi cô nói tiếp. Kết quả là, cô vẫn chưa kịp nói gì đã nghe thấy " Ầm " một tiếng.
Âm thanh khàn đặc của Cố Thiên vang lên:" Cố Nặc, tao muốn giết mày".
Lật Manh ngẩng đầu nhìn, liền thấy một chiếc xe có hình dáng giống như xe tăng đang nghiền nát vô số tang thi.
Cố Thiên ở trên xe, gần như bị tê liệt nửa người, khàn giọng gào to, mà dị năng hắn mang theo, cũng lấy vũ khí ra, liều mạng bắn phá.
Mắt thấy viên đạn đang bay tới gần Cố Nặc, Lật Manh hoảng hốt giơ tay ra ngăn lại theo bản năng.
Động tác đơn thuần này chỉ là vì muốn cứu người, cũng chính là nhiệm vụ cô phải làm, cô muốn cản lại, nhưng tay vừa mới đưa ra liền bị chế trụ.
Đầu ngón tay của thiếu niên đè lên tay cô, sau đó chầm chậm tách từng ngón tay, đan mười ngón tay vào nhau, nắm chặt. Giống hệt kiểu nắm tay của các đôi tình nhân khiến Lật Manh muốn gỡ cũng gỡ không được.
Lật Manh thấy Cố Nặc giống như đang mỉm cười, môi mỏng cong lên, ánh mắt thản nhiên trong suốt.
" Tiểu Manh, em vẫn luôn bảo vệ anh".
Một câu này nói ra rất chắc chắn.
Lật Manh: "..."
Thân là pháo hôi, rõ ràng nội dung cốt truyện đều bị cô phá cho nát bét.
Như thế nào.. kết quả lại trở thành như này?.
Cô nghĩ có lẽ Cố Nặc vẫn chưa biết thân phận gián điệp của cô, Lật Manh lập tức quyết định tiếp tục cố gắng. Cô sợ Cố Nặc cắt ngang lời nói của mình, lập tức giơ tay che lấy miệng của anh:
"Anh nghe em nói đã."
Lật Manh chăm chú nhìn Cố Nặc, sau đó gằn từng tiếng vạch trần thân phận của chính mình:
"Cố Nặc, em là..."
"Lật Manh, kẻ phản bội này, mày chỉ là quân cờ mà tao phái đi giám sát Cố Nặc, vậy mà cũng dám đồng quy vu tận với tao".
Ở phía xa, Cố Thiên rít gào.
Lật Manh: "....."
Quyển sách này, không thể cho người ta được nói chuyện tử tế sao?.
Hay là cô vẫn được xem như một pháo hôi râu ria không đáng kể trong kịch bản?
Nhưng mà dù sao thân phận của cô cũng đã bị vạch trần. Lật Manh mỉm cười, lộ ra một chút buông lỏng. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Nặc, chắc cuối cùng anh cũng biết cô chính là người độc ác rồi.
Nhưng kết quả là chỉ thấy thiếu niên lạnh nhạt đứng lên, tùy ý cầm lấy tay cô đưa lên môi khẽ hôn. Lật Manh chỉ thấy một bên sườn mặt của anh, ánh mắt cong cong, nhu hòa nhìn cô, một chút tức giận cũng không có, cũng không xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Lật Manh thật sự bất đắc dĩ. Cố Thiên vẫn đang gào thét:
"Cô yêu Cố Nặc...?"
Tay cô ấn chặt vào môi anh, cô nhìn Cố Nặc, chỉ thấy ánh mắt anh phát sáng đến dị thường, thậm chí còn đuôi mắt hiện lên vài tia hồng nhạt.
Cô cảm thấy bây giờ mình cứu vớt còn có thể kịp:
"Anh nghe em giải thích một chút."
Tốt nhất là đừng nên nghe lời cái tên pháo hôi Cố Thiên kia, cô đến đây chính là để giết hắn, mà hắn chỉ đang vu khống hãm hại cô.
Anh đừng tin.
___
LoBe:
. Gần giờ editor mới gửi chương cho tuôi, beta giờ mới xong nè. Các chương cuối vị diện đại đại viết dài khủng khiếp @@
. Tối nay tuôi đang beta chương tự dựng Wattpad báo lỗi, bị văng khỏi Wattpad gần tiếng, có lẽ sắp phải chuyển nhà rồi.