Editor: Ngạn Tịnh.
Thích, là một loại tình cảm khó dùng lời để nói.
Lục Nhất Lan mỉm cười nâng tay lên, “Làm sao vậy?”
Cố Mặc Trình có chút ngây ngốc lắc đầu, sau đó rất kinh hỉ nắm lấy tay cô, “Không có gì! Chỉ là cảm thấy, hạnh phúc dường như tới quá dễ dàng...”
“Không thích?”
“Không phải.” Độ cong nơi khóe môi của người đàn ông càng lúc càng lớn, tươi cười như vậy, nụ cười từ vui vẻ đến cực kỳ ngố, “Chỉ là quá hạnh phúc.”
Anh cầu hôn thành công rồi.
Cứ đơn giản như vậy, vui sướng, cầu hôn thành công.
Giờ này khắc này, mọi người trong phòng, đều thành mảnh ghép chứng minh hạnh phúc của Cố Mặc Trình. Anh rất quý trọng, rất cẩn thận đeo nhẫn lên tay Lục Nhất Lan, sau đó ôm cô vào lòng.
Tiếng ầm ĩ chậm rãi ngừng lại.
Hai người ở trong đám người, mang theo hương vị hạnh phúc.
Nếu đã từ quan hệ người yêu thăng cấp lên thành vị hôn phu thê, vậy hôm nay chính là ngày lành của hai người, vừa là ngày sinh nhật, cũng là ngày cầu hôn thành công, ngày lành song hỉ lâm môn thế này, người tới kính rượu nối liền không dứt.
“Để tôi uống.” Thấy có người đi về phía Lục Nhất Lan, Cố Mặc Trình đều sẽ trực tiếp duỗi tay chắn rượu.
Đến 11 giờ đêm, Cố Mặc Trình phải đi, người bên cạnh ồn ào, bị lời lẽ rất chính đáng của anh gắt gao ép xuống.
Người đàn ông gắt gao nắm chặt tay Lục Nhất Lan, “Chúng ta đi.”
“Vâng.”
Ngoài phòng có chút tối, gió nhè nhẹ, thành phố S 11 giờ đêm thật ra có chút quạnh quẽ.
Ra khách sạn, gió lạnh nhắm ngay mặt hôn đến, Cố Mặc Trình theo bản năng liền chắn trước mặt Lục Nhất Lan.
“Phụt, đây là mùa hè, gió thổi rất thoải mái.”
“...”
Người đàn ông quơ quơ đầu, “Có chút say.”
“Khụ, được, vậy chúng ta về nhà trước đi.”
Bởi vì Cố Mặc Trình uống quá nhiều rượu, cho nên lái xe là Lục Nhất Lan. Mỗ nữ lúc lái xe còn nhìn kính, phát hiện người đàn ông con ngươi mờ mịt dựa vào trên ghế ô tô, trên mặt là nụ cười thỏa mãn cùng hạnh phúc, lòng cô bỗng nhiên mềm dịu đi.
Nói đến cùng, Cố Mặc Trình cũng chỉ là một đứa bé thiếu tình thương yêu mà thôi.
Lúc về đến nhà, Cố Mặc Trình vẫn không nhúc nhích, Lục Nhất Lan cho rằng anh đã ngủ rồi, đang suy nghĩ có nên đánh thức anh hay không, ai ngờ, anh bỗng nhiên mở bừng hai mắt.
Sau khi Cố Mặc Trình mở mắt ra việc đầu tiên làm chính là lấy đồng hồ, giờ phút này, 23: 44 phút.
Anh nhanh chóng xuống xe, nói: “Thiên, lại đây.”
“Hả?”
Cô còn chưa phản ứng lại, người đàn ông đã vọt vào phòng.
Chờ lúc Lục Nhất Lan đi vào, Cố Mặc Trình đang ở trên bàn cơm cắm nến lên bánh kem nhỏ.
Ngọn lửa màu vàng cam đang lay động, Cố Mặc Trình ngẩng đầu, “Hôm nay cũng là sinh nhật em, một mình anh... Chúc mừng em.”
“Phụt, cái này anh cũng ghen?”
Đôi mắt người đàn ông thâm thúy, chỉ chăm chú cắm nến, không nói gì.
Lục Nhất Lan thấy Cố Mặc Trình châm cây nến cuối cùng, ai một tiếng, “Sao chỉ có 19 cây vậy. hôm nay là sinh nhật tuổi 20 của em mà.”
Cô vừa dứt lời, lần thứ hai trong ngày Cố Mặc Trình quỳ một gối xuống đất.
Trong nhà chỉ có ánh lửa màu cam ấm áp, đánh lên mặt Cố Mặc Trình, tăng thêm vài phần ấm áp cho anh, anh nói: “Anh chính là ngọn nến tuổi 20 của em.”
“Cho dù...” Anh nhấp môi, “Cho dù ánh lửa mỏng manh, nhưng anh sẽ dùng hết sức lực, cho dù thiêu đốt anh, anh cũng sẽ chiếu sáng cho em.”
“Chiếu sáng suốt quãng đời còn lại của em.”
“Thiên, tuy rằng em đã đồng ý rồi, nhưng anh vẫn muốn hỏi em, em có nguyện ý để anh làm ngọn nến của em mỗi năm không?”
Lục Nhất Lan không nói chuyện, chỉ là cúi người xuống, hạ một nụ hôn xuống mặt anh.
“Anh biết đáp án của em.”
Anh nguyện vĩnh viễn chiếu sáng em, anh yêu em. By- Cố Mặc Trình.
[Hoàn thành thế giới]