Editor: Ngạn Tịnh.
Tôi tên Cố Mặc Trình.
20 tuổi.
Vừa mới thoát khỏi tuổi 19 đen tối nhất đời, thậm chí còn không cách nào hình dung.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy bản thân là một phế nhân, bắt đầu từ 19 tuổi, sinh mạng của tôi đã kết thúc.
Đầu tiên là người yêu phản bội, sau đó người thân chết đi.
Một đường đi xuống, trực tiếp tách rời khỏi cuộc đời tôi, tôi...
Không biết nên thế nào cho phải.
Đó là một người phụ nữ tàn nhẫn. Lại nói, lúc ấy trong nhà phá sản, thế nhưng trong tay tôi còn có một ít tích tụ, cũng là vì đó, tôi mới chậm rãi, chậm rãi... Có thể kiên trì lâu như thế.
Chỉ là không đi ra ngoài làm việc, luôn sẽ có một ngày miệng ăn núi lở.
Trước kia, tôi cũng là một thiếu gia.
Bây giờ trà trộn với mấy nơi đó, lòng tôi chết lặng, cuối cùng trào ra hận ý thật sâu.
Tôi hận cô ta.
Tôi nói cho bản thân, tôi cần phải hận cô ta.
Bởi vì trừ bỏ hận cô ta, tôi không tìm thấy bất luận lý do gì để bản thân tiếp tục kiên trì, sống sót, nỗ lực! Rất buồn cười, tôi ngay cả sống sót, cũng cần lý do.
Trong đêm khuya những ngày tháng năm đó, trong đầu tôi thường xuyên xuất hiện gương mặt của cô ta.
Tôi nói cho bản thân, phải cho người phụ nữ đó sống không bằng chết, nhất định phải nỗ lực, không thể khiếp đảm, nhất định phải dũng cảm tiến tới.
Sau đó, tôi thành công.
Thành công vì bản thân bồi dưỡng một cái động lực cùng mục tiêu, tôi không biết tôi có hận Giang Thiển Ái như trong tưởng tượng hay không, nhưng tóm lại tôi đều sẽ kiên trì tiếp tục.
Ở khi đó, tôi gặp Bá Nhạc(*) trong cuộc đời mình, Thiên Kính.
(*) Bá Nhạc, tên thật là Tôn Dương, là một bậc thầy am hiểu về ngựa. Ông có thể nhìn qua vóc dáng, ngoại hình để tìm kiếm và biết được đâu là Thiên Lý mã- loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm, nhưng nhẹ như lông hồng, chân không in dấu. Thiên Lý mã vốn là tên gọi của một con ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa. Song nhờ có Bá Nhạc mà Thiên Lý mã mưới được phát hiện và trở nên nổi tiếng, quý hiếm trong dân chúng. Túm quần lại là, người ta dùng nhân vật Bá Nhạc để chỉ những người có thể nhận biết người tài. (Có tham khảo tại: kienthuc.net)
Cha vợ đại nhân của tôi.
Trước sau vẫn rõ ràng như vậy, ông dạy dỗ tôi, cũng vẫn luôn khắc ghi, ông đã trợ giúp cho tôi.
Ông lúc lâm chung đã gửi gắm, phó thác nhóc con kia, cũng chính là vợ của tôi cho tôi.
Ngay từ lúc đầu, tôi từ chối.
Tôi không quen nuôi người khác, nhưng nghĩ đến ân sư đã qua đời, hơn nữa----
Hơn nữa Thiên gia gây thù chuốc oán không ít, tôi vẫn là đón nhận gánh nặng này.
Lúc lâm chung ân sư hẳn là thật sự không muốn gả con gái cho loại người như tôi, nhưng vận mệnh, luôn trêu đùa người như thế.
Ngay từ lúc đầu, cô ấy là một người rất an tĩnh, khi đó tôi rất vui vẻ, bởi vì những cô nàng yếu ớt thích khóc sẽ làm tôi rất phiền chán, chỉ là...
Cô thay đổi.
Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, lúc nhớ lại, có một vài thứ, tôi vẫn không có cách nào quên.
Vẫn còn nhớ lúc ấy, ở trên quyển sách mình trân quý mấy năm, thấy dấu giọt nước mắt kia.
Còn nhớ rõ lúc ấy, cô giả ý nói biểu diễn đoàn kịch.
Thật ngốc mà.
Tôi chính là nhà đầu tư lớn, đại học A có ngày kỷ niệm thành lập trường, có thể không mời tôi sao?
Quên mất bắt đầu thích cô từ lúc nào, chỉ là chậm rãi cảm thấy, cô dung nhập vào cuộc sống của tôi, tôi vẫn luôn nghĩ, nếu năm tháng thiếu khuyết một người ấm áp như vậy, tôi già rồi, tôi chết rồi, tôi sẽ... Thương tiếc đến cỡ nào.
Tôi có chút ích kỷ.
Tôi thừa nhận.
Tôi không phản bác.
Nhưng tôi yêu cô ấy.
Tôi không đủ hoàn mỹ, nhưng vì cô ấy, tôi có thể sửa.
Tôi cảm thấy sau này quá dài, nếu không ai ở cạnh, tôi sẽ chết.
Còn may, sau khi thổ lộ, tôi mới biết được tôi không phải đơn phương.
Như vậy là được rồi.
Chúng ta... Lưỡng tình tương duyệt(*).
(*) Lưỡng tình lương duyệt: duyệt: yêu thích, hai bên đều có tình cảm với nhau.
Sau đó lại từ thổ lộ thành công đến cầu hôn thành công, đó là một ngày như trong giấc mộng, thật sự, mê huyễn đến tôi hoàn toàn không thể tin được, từ đây thười gian dần dần đi xa, tôi chính là ngọn nến sinh mạng không bao giờ tắt của cô.
Cô rất đẹp, vậy tôi sẽ chiếu sáng sự xinh đẹp của cô.
Rất nhiều năm sau đó, quay đầu nhìn lại chuyện cũ.
Tôi nghĩ, cả đời này của tôi, một việc làm chính xác nhất, chính là vào thời điểm nên bước ra một bước, đã dũng cảm nâng chân mình lên.
Thích, vậy thì phải đi bày tỏ.
Yêu thầm, sẽ không ai thấy được.
By- Cố Mặc Trình.