Editor: Ngạn Tịnh.
“Được rồi được rồi, thật là không chịu nổi anh, đàn ông cao to như vậy sao lại biết làm nũng đến vậy chứ.” Lục Nhất Lan nở nụ cười, “Có thể đi đến chỗ anh, nhưng đi thế nào, tự anh phải nghĩ cách.”
“Được, chờ tin tức tốt của anh.” Đạt được mục tiêu của mình, giọng nói của Diệp Hàn An cũng cao lên, anh trầm giọng, “Tư Tư, em cũng không biết, anh nhớ em đến nhuường nào.”
Lúc Lục Nhất Lan còn đang đỏ mặt, Diệp Hàn An đã cắt đứt điện thoại.
Đối với việc này, cô chỉ muốn nói một câu, sao chỉ mấy ngày không gặp, cảm giác Diệp Hàn An lão luyện hơn rất nhiều rồi?
Bên kia, Diệp Hàn An cúp điện thoại, đánh một dấu tích lên bảng nhiệm vụ hằng ngày của mình, nói lời âu yếm, cái này xem như đã xong, nghĩ đến không lâu sau, Lục Nhất Lan có thể vẫn luôn ở bên cạnh mình, trên mặt anh lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Bên này Lục Nhất Lan còn đang đợi Diệp Hàn An vận chuyển công tác, đã bị tổng biên gọi vào văn phòng rồi.
“Tư Tư à, tổng biên cũng biết, giữa cô và vị thủ trưởng kia, có chút...” Tổng biên lại chuyển lời, “Nhưng là cô cũng không thể như vậy chứ.”
“Cái gì cơ?”
“Không có gì.” Tổng biên nhẹ lắc đầu, “Vị thủ trưởng kia nói lần phỏng vấn này bao hàm một bộ phận phỏng vấn sinh hoạt, bảo cô đi qua bên quân khu ghi chép lại một vài trạng thái sinh hoạt của anh ta.”
“...”
Đây, cư nhiên cũng là một cái lý do.
Lục Nhất Lan cúi đầu, đầu óc có chút choáng váng. Diệp Hàn An thật đúng là ra lực mà, cứ như vậy triệu hoán cô đi rồi...
“Tổng biên.”
“Hửm?” Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Lục Nhất Lan, “Tư Tư à, cô là một cô gái, cũng phải yêu quý mình một chút, quan hệ giữa cô với vị thủ trưởng kia...” Hắn khụ khụ hai tiếng thay thế, “Tóm lại, phải bảo vệ thân thể của mình cho thật tốt.”
“!”
Gì cơ?
Lục Nhất Lan nghĩ tới cái gì đó, vừa muốn giải thích, nhưng tổng biên đã bắt đầu vẫy tay, “Được rồi, lời tôi cũng đã nói hết.”
Lời nói đầy ám chỉ, muốn giải thích, lại bị chặn, Lục Nhất Lan cảm thấy danh dự của mình ở tòa soạn báo mất sạch hết rồi, còn không biết tổng biên đã nhìn nhận cô thế nào rồi, trời ạ.
Có chút bất đắc dĩ đi đến bàn làm việc của mình, Mẫn Mẫn lập tức chạy tới hóng hớt, “Chị Tư Tư, chị có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là phải đi ra ngoài công tác một thời gian.”
“Đi công tác?”
“Ừm.” Cô giơ tay, “Trong khoảng thời gian này em cứ đi theo chủ biên lăn lộn đi, chờ một đoạn thời gian tôi sẽ về.”
Mẫn Mẫn có chút không nỡ, lại cũng chẳng nói gì, chỉ là cho Lục Nhất Lan một cái ôm.
Cô rất nhanh liền tan tầm, liền gọi điện thoại cho Diệp Hàn An, “Diệp tướng quân.”
“Tư Tư.”
“Cách của anh thật là cơ trí, tổng biên đều cảm thấy giữa hai chúng ta có quan hệ không chính đáng.”
Nghe thấy lời này, Diệp Hàn An cảm giác không thích, liền nói, “Anh phải gọi điện thoại cho tổng biên của các em, giữa hai người chúng ta nào có quan hệ không chính đáng, người yêu, là quan hệ rất bình thường rất ngọt ngào đó có được không?!”
“Ai, tổng biên không phải nói cái này.”
“Vậy thì là gì?”
“Em nói, mặt anh sẽ đỏ.”
Lục Nhất Lan càng nói như vậy, Diệp Hàn An càng muốn truy hỏi, “Đó là gì?”
“Là cái này.”
“Ý tổng biên nói, chúng ta trên thân thể, sắp xảy ra quan hệ không chính đáng nào đó.”
Giọng nói đột nhiên im bặt, Diệp Hàn An dừng một chút, nói, “Tư Tư, anh cảm thấy em hiểu biết còn nhiều hơn cả anh.”
“Vậy sao, em cảm thấy bình thường thôi.”
Tất cả đều hòa hợp giữa tiếng cười của hai người, cuối cùng Diệp Hàn An nói, “Hôm nay trở về, em trước nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai, anh đi đón em.”
“Được.”
...
Diệp Hàn An tắt điện thoại xong ngẩng đầu nhìn quân sư quạt mo của mình, “Chị, được rồi, hẹn xong rồi.”