Editor: Ngạn Tịnh.
“Chị nói với em này, đời này chuyện chính xác nhất em từng làm, chính là không để cô gái này đi phỏng vấn buổi lẽ nhận phong Thiếu tướng kia.” Diệp Hàn Ngữ nói, vứt ra một bức ảnh, “Người này, là giáo thảo mê người nhất đẹp trai nhất trong quân, cực kỳ có mị lực.”
“Tốt hơn loại người khó hiểu phong tình như em rất nhiều, để cô gái kia đi, em khẳng định sẽ bị đá.”
Cũng không nghĩ mấy chuyện vô dụng kia, Diệp Hàn An nhíu mày, “Chị, tiếp theo, em phải làm gì?”
“Tất nhiên là thượng...” Nói đến một nửa, Diệp Hàn Ngữ khụ khụ hai tiếng, “Không phảri, em đã hẹn người tới, vậy phải bồi dưỡng tình cảm một thời gian, rồi mới gặp gia trưởng, gặp gia trưởng xong, em liền có thể cầu hôn.”
“Cứ như vậy sao?”
Diệp Hàn Ngữ gật gật đầu, “Con đường cách mạng còn lắm gian nan, em phải theo đuổi cô gái này cho tốt, mà mấy người lớn trong nhà, em cũng không cần lo, qua một hai tháng, chị sẽ tìm cơ hội gọi ba mẹ tới, rồi mới----“
Tất cả đều im lặng ngoan ngoãn nghe, Diệp Hàn Ngữ cảm giác bản thân đã hoàn toàn bó tay với cậu em trai nhà mình rồi, chỉ cần chiêu số có thể nghĩ tới, đã dùng hết toàn bộ.
Nhưng Diệp Hàn An lại chần chờ một chút.
“Chị, em có một vấn đề.”
“Vấn đề gì? Cái phương án này không vấn đề gì mà.” Cô xuy tay, “Em với cô gái kia lưỡng tình tương duyệt, đừng cảm thấy quá nhanh, em cũng già rồi, hai ba tháng kết hôn cũng không gọi là cưới chạy.”
“Em biết.” Anh đáng gãy lời Diệp Hàn Ngữ, “Em già rồi.”
Ánh mắt Diệp Hàn An sáng quắc, cực kỳ nghiêm túc, “Em đã già như vậy rồi, vì sao còn phải chờ mấy tháng, cuối tuần nay chị cứ mang ba mẹ tới đây luôn đi.”
Diệp Hàn Ngữ: “...”
“Em sẽ dọa chết cô gái kia, em sẽ hối hận!”
“Cô ấy không nhát gan như vậy.”
Hai chị em thảo luận một hồi lâu, cuối cùng xác nhận một phương án dụ dỗ, mặc kệ như thế nào, cũng phải nhất định! Nhất định phải mang cô gái tên Trình Tư Tư kia, mang về nhà!
Sáng sớm, không khí tươi mát, vừa tinh mơ, Diệp Hàn An liền lái xe đi đến nhà Lục Nhất Lan.
7 giờ, anh đúng giờ gõ cửa, không bao lâu, cửa liền mở.
“Anh đã đến rồi.” Lục Nhất Lan hữu khí vô lực(*) ngã xuống sô pha, Diệp Hàn An ừ một tiếng, “Anh qua đón em đi ăn sáng, bây giờ em...” Bộ dáng dường như còn chưa tỉnh ngủ.
(*) Có hơi mà không có sức.
“Chờ em một lát.”
Giãy giụa trên sô pha hơn hai mươi phút, Lục Nhất Lan đánh răng rửa mặt sửa soạn xong, cũng đã tầm 7 giờ 40 phút, hai người xuất phát.
“Anh dẫn em đi quân khu, đã được cho phép chưa?”
“Vì sao không cho phép?” Diệp Hàn An cảm thấy rất kỳ quái.
Lục Nhất Lan à một tiếng, giải thích, “Trong TV đều như vậy mà, nói quân khu là khu bảo hộ cơ mật, cho nên...”
“Đúng vậy, quân khu là khu bảo hộ cơ mật, chỉ là vì sao em không thể vào chứ?” Diệp Hàn An nở nụ cười, trong con ngươi lập lòe ánh sáng nghiêm túc, “Em là người nhà quân nhân mà.”
“Em là người nhà quân nhân?!”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, trái tim liền bị đánh trúng, Lục Nhất Lan liếc mắt nhìn Diệp Hàn An, cũng chưa nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cửa kính xe.
Một lát sau, Diệp Hàn An lại hỏi, “Tư Tư, sao em không nói gì?”
“Không có gì, chỉ là em bỗng nhiên cảm thấy, anh sắp biến thành tiểu vương tử lời âu yếm rồi.”
“Biến thành tiểu vương tử lời âu yếm thì có sao đâu.”
“Hửm?” Sao lại chuyển sang chuyện khác rồi, Lục Nhất Lan ngoái đầu nhìn lại, “Vốn dĩ...”
Diệp Hàn An thâm tình nhìn Lục Nhất Lan, “Cho dù là vậy, cũng sẽ không bị người khác cướp đi, anh, Diệp Hàn An, sẽ chỉ là tiểu vương tử lời âu yếm của một mình Trình Tư Tư.”
“Chỉ của riêng em.”
“...”
Bỗng nhiên nhìn thấy mũi tên của Cupid cắm trên tim rồi.
Lục Nhất Lan nhìn lượng máu trên thanh máu củar mình, à, đã hết sạch.