Nếu cô gái này thái độ tốt một chút, ngữ khí khách khí một chút, nữ hoàng bệ hạ rất vui lòng nói cho cô.
Chỉ là hiện tại........
Ha hả.
Trẫm chính là có tâm tình cùng ngươi nói!
Phong Hoa nguyên bản dừng ánh mắt ở trên người Lục Doanh, đang nghe thấy thái độ miệng lưỡi mơ hồ cường nghạnh vấn đề sau, không chúg nào che dấu lậo tức thu trở về --------
Ngươi nghĩ ngươi là ai a?
Khuôn mặt tinh xảo gần như là vô tình của cô gái, đem mấy chữ này viết đến rành mạch.
Đồng dạng, đem cái gọi là làm lơ, biểu diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Tôn quý kiêu căng, phong thái nữ hoàng khắc từ trong xương cốt, là Phong Hoa thể hiện ra, cũng sẽ không làm người cảm thấy cô ngạo mạn vô lễ.
Chỉ là cảm thấy........ cô nên như thế.
Cô gái này hẳn là cao ngạo tôn quý như vậy.
Hiển nhiên, Lục Doanh không phải người trong số đó.
Tiện nhân----------
Cô, làm sao dám?!
Khuôn mặt mỹ lệ của Lục Doanh hiện lên tia vặn vẹo, tức giận xông lên đại não, thanh âm không tự chủ được cất cao, bén nhọn chói tai:
"Hứa, Nặc!".
Nói tới, nếu gọi tên Hứa Khả, Lục Doanh vừa ngượng ngùng lại ngọt ngào.
Một cái tên chỉ sai một chữ Hứa Nặc, đủ để cô nghiến răng nghiến lợi.
Phong Hoa làm lơ cô.
Ồn ào.
Vẫn luôn có chó sủa bên tai trẫm.
Nếu Lục Doanh biết suy nghĩ của Hứa Nặc, nói không chừng sẽ tức đến hộc máu, tuy là hiện tại, cô ta tức cũng không nhẹ.
Phẫn nộ làm cô quên mất người cô vẫn tâm niệm làm bạn trai vẫn đang ngủ cạnh Phong Hoa, Lục Doanh nén giận, môi phấn đọc từng chữ lạnh băng:
"Hứa Nặc, đừng tưởng Hứa Khả thiếu gia đối với cô đặc biệt một chút, cô liền có thể ở đây tác oai tác quái".
"Người giống như cô Lục Doanh tôi thấy cũng nhiều, đơn giản là thấy người sang bắt quàng làm họ, bay lên cao làm phượng hoàng! Khuyên cô một câu, nhìn cho rõ thân phận của cô-------- cô không xứng với cậu ấy!".
"Hứa Khả đối với cô bất quá chỉ là nhất thời mới mẻ, đợi sự mới mẻ này qua đi, tôi sẽ cho cô biết, kết cục của những kẻ dám đắc tội tôi!".
Lục Doanh nói năng rất có khí phách.
Cô vừa nói xong, liền thấy vẻ mặt ngạo mạn, kiêu căng của cô gái, trên dung nhan mỹ miều, hiện lên một tia cổ quái.
Phảng phất như........ cười như không cười.
Phanh phanh phanh.
Lục Doanh hãi hùng khiếp vía.
Hứa Nặc đang cười.
Cô ta không phải nên hổ thẹn mà chạy đi mới đúng sao?
Cô ta cư nhiên còn cười được.
........... Cô ta cười cái gì?
"........Ngô, đắc tội với Lục Doanh đồng học, kết cục sẽ ra sao?".
"Thật tò mò, không bằng Lục Doanh đồng học nói đi?".
Không biết thiếu niên ngẩng đầu lên khi nào, nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Doanh.
Nửa mặt tinh xảo mơ hồ dệt nên quang ảnh, mi mắt như họa đẹp như tranh sơn dầu thời Trung cổ, đẹp đẽ quý giá.
Thanh âm như huyền cầm tốt nhất, nhẹ nhàng khảy một tiếng, liền có hương vị của mối tình đầu.
Rất nhiều nữ sinh cùng Hứa Khả nói một câu, đều đủ để đỏ mặt nửa ngày, kích động không thôi.
Chính là hiện tại..........
Hứa Khả thật ôn nhu kêu tên Lục Doanh, nhẹ giọng cùng cô nói chuyện, mặt Lục Doanh một tấc liền trắng bệch.
Với gia thế của cô, không sợ Hứa Khả sẽ tìm cô gây phiền toái, nhưng đại khái không có một cô gái nào hi vọng, chính mình ở trước mặt người mình thích...........
Mặt mũi mất hết, thất thố đến tận đây.
Lục Doanh một bên hoảng hốt, không biết nói thế nào để cứu vãn hơn phân nửa hình tượng đã mất trước mặt Hứa Khả, một bên trong lòng liền bừng tỉnh---------
Hóa ra, Hứa Nặc vừa mới cười cái này!