Thật là đồ---------
Tiện nhân.
Tiện nhân tiện nhân tiện nhân.......
Lục Doanh yên lặng nghiến răng nghiến lợi.
Nếu Phong Hoa biết Lục Doanh đem cô trở thành kẻ mượn dao giết người, vui sướng khi người khác gặp họa, nhất định sẽ trịnh trọng nghiêm túc sửa lại cho đúng.
Trẫm là loại người chỉ biết dựa vào nam sủng sao?
Trẫm chính là người hào môn, nam sủng này chỉ cần trẫm sủng hạnh thôi!
Đến nỗi trước mắt.........
Ha hả.
Thực xin lỗi, hắn chỉ là lão nam sủng, ăn xong trẫm liền ném.
Lục Doanh không biết người trước mắt làm cô ta hận đến ngứa răng, chính là Hứa đại tiểu thư, linh hồn lại là nữ hoàng bệ hạ a.
Cô ta trong lòng ủy khuất.
Hứa Nặc này chỉ là đồ yêu diễm đê tiện, ỷ thế hiếp người!
Cô ta tựa như đang đóng kịch 《Quỳnh Dao》, bị nữ phụ ác độc tính kế, nam chính không nhận ra nỗi oan khuất của nữ chính, mệnh thật khổ.......
Lục Doanh đồng học trắng cả một khuôn mặt, đôi mắt nhiễm một mạt thủy quang trong suốt, cô nhìn về phía định mệnh nam chính----------
"Hứa Khả thiếu gia........."
Phấn môi hơi run rẩy, như một sự lâm li bi đát thảm thiết.
Giả.
Mắt hơi phiếm hồng, đáy mắt một tia thành ý đều không có.
Rất khó làm người ta không nghi ngờ, cô ta đại khái là muốn khóc, nhưng nước mắt lại không chảy ra.
Diễn.
Khóe môi cứng đờ, cố tình xụ xuống, dấu vết diễn trò quá mức rõ ràng.
Xấu.
Một chút đều không giống một mỹ nhân khóc làm người ta thương cảm.
Phong Hoa trong lòng cười nhạo, không chút khách khí châm chọc.
Cái kịch diễn này cô cho điểm, không phải nhiều một điểm sợ Lục Doanh kiêu ngạo, mà là-----------
Không đạt tiêu chuẩn.
Phong Hoa bên trong khẽ cười, nghĩ lại nửa đời trước.
Tiền triều quyền lợi đấu đá, hậu cung lục đục.
Nữ nhân trong cung, mỗi người một kĩ năng,tùy từng lúc mang ra, nếu ở trong thời hiện đại, cấp bậc diễn xuất đó, trong một giây có thể giành được danh hiệu đại Hoa Đán, ảnh hậu.
Cho nên Lục Doanh đồng học biểu diễn, trong mắt nữ hoàng bệ hạ, thật đúng là xấu hổ đến cực điểm, giả đến mức không nỡ nhìn.
Nếu như với một kẻ diễn tệ như vậy, người nào đó mà tin tưởng..........
Hừ.
Trẫm chỉ làm theo phép sủng hạnh ngươi một lần, sau đó lại đem ngươi.......
Biếm vào lãnh cung, vĩnh viễn không mướn ngươi!
[Cao quý lãnh diễm.jpg]
Cũng may, nam sủng tương lai của cô không bị trúng kế.
"Nếu Lục Doanh đồng học không muốn nói, tôi sẽ không miễn cưỡng cậu nha, cho nên........"
Thiếu niên nghiêng đầu, mặt mày ngoan ngoãn nhiễm lưu quang sáng lạn, thoạt nhìn như thiên sứ làm người kinh diễm.
Hơi hơi cong môi, xuất hiện lúm đồng tiền, môi hồng răng trắng cắn từng chữ một
"Nước mắt có thể thu lại được rồi, bởi vì trông cậu........... thật xấu".
Lục Doanh:"............."
Phong Hoa:"............."
Mọi người:"............"
Tĩnh.
An tĩnh.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Lục Doanh sắc mặt cứng đờ, nước mắt liễm diễm nơi khóe mắt, trong nhất thời không thể tin được.
Phong Hoa nhịn không được muốn cười.
Thiếu niên một bên có bộ dáng tốt đẹp, một bên có thể độc chết người bằng lời nói không cần đền mạng, cô đã từng lĩnh giáo qua.
Hơn nữa cô thường xuyên yên lặng nghiến răng nghiến lợi.
Bất quá, độc này phóng tới người khác, hơn nữa là kẻ tự đến cửa khiêu khích cô, như thế nào lại có cảm giác.............
Sảng khoái!
Nữ hoàng bệ hạ cười mà không nói.
Hơi hơi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Nụ cười này, dừng trong mắt Phong Hoa, chính là mười phần khiêu khích cùng cười nhạo.
Lục Doanh khóc, nước mắt trong suốt đảo quanh mắt.
Phong Hoa lười biếng ngước mắt nhìn.
Lần này là khóc thật, giám định hoàn tất.
Cô gái nào có thể chịu đựng sự châm chọc như vậy, Lục Doanh hơi lảo đảo lui về phía sau nửa bước, đang muốn-----------
Quay đầu, xoay người, che mặt, khóc ra.
Ai ngờ, Hứa Khả nói một câu khiến Lục Doanh ngừng bước chân..........
- ------------
Mình chỉ muốn nói, vị diện này dàiiiiiiiiiiiiiiii, còn chưa được một nửa, tận , chương gì đấy!!!!!!