"...khi cái chết đến gần, điều làm ta sợ nhất chính là không bao giờ được nghe người gọi tiếng Đông Đông nữa..."
___________________________
Sự việc gọi là bất ngờ chính là vì không một ai nghĩ đến!
Ngay khi mọi người vừa ăn xong bữa sáng và đang xếp hàng tập trung chuẩn bị đi kiểm tra sức khỏe, Titan lại tấn công lần nữa!
"Nhiệm vụ giả! Tập trung!" Phương Tôn xuất hiện, nhìn quanh mấy hàng người:"Tôi đã điều tra ra được bên phía Titan kia là phe phái số ! Họ cũng làm nhiệm vụ hạng như chúng ta, hơn nữa mục tiêu trái ngược! Họ biết chúng ta tới nên mới cho Titan tấn công dồn dập bất ngờ như vậy, muốn chúng ta trở tay không kịp, nhưng bên họ không có nhiều nhiệm vụ giả Cao Cấp A như chúng ta, dù ở thế yếu nhưng chúng ta vẫn có thể chiến thắng!"
Theo chỉ huy của anh, quân đội nhiệm vụ giả tách ra, chuẩn bị cho một cuộc chiến nữa.
"Mình có chút lo cho Giva... mà nhiệm vụ giả là gì nhỉ?" Cô nghe thấy từ này hai lần rồi
"Không biết. Hi vọng mọi người đều an toàn trở về..." Alice nhắm mắt chắp tay cầu nguyện, bọn họ chưa được huấn luyện một ngày nào, không thể đi cùng.
"Đông quá..." Di Giai nhìn từ trên tường thành về phía xa đầy bụi đất, khẽ giật mình.
"Sao dạo gần đây chúng lại tấn công liên tục với số lượng lớn như vậy chứ?" Vị cấp cao nhíu mày
Phương Tôn không để ý đến ông ta, chỉ huy nhiệm vụ giả Cao Cấp A cùng anh xuống thành đón đầu Titan. Nhiệm vụ lần này của phe phái anh không chỉ là tiêu diệt lũ Titan mà còn phải bảo vệ con người nơi đây, nếu dân số giảm xuống mức nhất định, nhiệm vụ sẽ thất bại.
Di Giai rất nhanh đã hạ được con, đang định di chuyển đến mục tiêu khác thì thoáng thấy một bóng người tóc trắng trên vai con Titan gần cô, quả nhiên con đó chỉ canh cô phóng dây ra liền bắt lấy rồi giở trò cũ, định ném cô đi.
Một con Titan biết suy nghĩ, biết nghe lệnh ư?
"A!!!!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Di Giai quay lại.
Là Ver! Cậu bị Titan tóm lấy chân, sắp bị ném vào miệng.
Cô nhanh chóng phi tới cắt đứt hai ngón tay nó, Ver rơi xuống, nhưng sắc mặt cậu ta còn trắng hơn cả lúc sắp bị ăn...
"GIVAAAAAAA..."
Di Giai chợt thấy đau đớn, cô nhìn xuống bên dưới. Toàn bộ phần cơ thể từ bụng trở xuống của cô đã đứt lìa ra rơi xuống đất.
Đây là vũ khí của con người! Đám người phe phái đó!
Trước khi mất ý thức, cô thoáng thấy có bóng người mờ ảo xông tới đây, nhưng là ai...
Cô thầm đoán.
Chắc là Tang Thanh rồi!
Cố gắng lên nhé! Huynh đệ, nhất định phải chiến thắng!
"DI GIAI!" Tang Thanh đỡ lấy nửa người trên đã hoàn toàn mất ý thức của cô, không tin tưởng vào mắt mình.
Hắn chỉ không dám nhìn mặt cô, tránh xa cô một chút, cô đã không tự chăm lo được cho bản thân rồi...
Dù biết sẽ còn gặp lại nhưng không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy cực kỳ tức giận, cực kỳ khó chịu, tại sao cô phải liều mình vì kẻ khác như thế? Dù đã mất trí nhớ, cô vẫn cho rằng mình vĩ đại lắm sao?
"Giva..." một cậu bé chồm tới, vô cùng kinh hãi, hai bàn tay cậu run rẩy không dám chạm vào cô
"Ngươi tên gì?" Tang Thanh nhìn cậu, ánh mắt bình thản đến đáng sợ.
"Ta... ta... ta là Ver... ta và cô ấy mới chỉ nói chuyện lần thôi... tại sao vậy chứ?" Tại sao phải liều mình cứu cậu dù chỉ mới quen biết?
"Giữ lấy cái mạng cho tốt. Nhưng đừng để ta thấy ngươi lần nữa." Hắn nhàn nhạt, ôm lấy xác Di Giai phóng vụt đi.
Khi cái chết đến gần, điều làm ta sợ nhất chính là không bao giờ được nghe người gọi tiếng Đông Đông nữa...
Còn người thì sao?
"Ngu ngốc!" Thẻ đen khinh bỉ
"Có gì là ngu ngốc? Mạng ta có cái, mạng cậu nhóc đó lại chỉ , cứu thì sao?"
"Ngươi biết có kẻ đang rình rập ngươi vậy mà ngươi vẫn liều là ngu ngốc!"
"Tình hình lúc đó gấp gáp lắm rồi!"
"Hừ. Sống tới cuối, nếu thắng lợi kiểu gì cũng được quà to."
"Ta không cần, ta có tiền." Di Giai lười biếng nằm bẹp dí trên giường.
"Dù sao ngươi đã trở về rồi thì ta xin thông báo cho ngươi tin buồn." Thẻ đen như đột nhiên nhớ ra điều gì, giở giọng thần bí
"Gì...?"
"Chủ hệ thống đã ban hành lệnh cấm thuê người khác làm nhiệm vụ rồi. Hahaha." Thẻ đen sung sướng khi có người gặp họa
"...Má!" Di Giai bật dậy:"Chủ hệ thống không nhằm vào ta đó chứ? Sớm không cấm muộn không cấm, khi ta làm thì lại cấm!"
Thẻ đen hơi giật thót, cố gắng bình tĩnh nói:"Đương nhiên không rồi. Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?"
Di Giai tặc lưỡi, mở bảng danh sách nhiệm vụ ra. Đa phần những người nhận sớm đã hoàn thành, tiếc là về sau không thể nhờ nữa.
"Vào thế giới luôn không? Hehe..."
Di Giai sởn gai ốc:"Ngươi làm sao đấy hả?"
"Đã lâu không được vào thế giới nhiệm vụ, ta có chút nóng lòng."
"Nhưng ta muốn nghỉ ngơi đã..."
"Nghỉ? Ngươi giỡn chơi với ta sao? Ngươi ở thế giới đó được ngày liền bị giết trở về, còn đòi nghỉ ngơi?" Thẻ đen vô cùng tức giận, sao chủ tòa nhà số - Sergi trong truyền thuyết mà lại lười biếng thế này? Có nhầm không đó? Đúng là nằm trong chăn mới biết chăn có rận! Mấy thứ trên mạng đều là giả dối, tẩy não hết!
"... được rồi, vậy đi làm nhiệm vụ..." cô có cảm giác thẻ đen còn được nhàn rỗi nữa, nó sẽ điên mất.
Quả nhiên vừa ngắt lời cô đã mất trọng lực, rơi vào cơ thể một người..
Di Giai mở mắt, thấy xung quanh là bức tường, trời đã tối, phòng lại không bật đèn, kỳ quái!
Chống tay định đứng dậy chợt thấy nặng bụng, Di Giai cứng đờ cả người...
Hình như... cơ thể này có thai...
Thẻ đen hào hứng:"Hay! Lần này hay! Có nhiệm vụ yêu cầu trả thù rồi. Mấy nhiệm vụ trước toàn mấy cái đâu không!"
"Trả thù gì..."
"Trả thù tên tra nam làm cô mang bầu đó! Còn cả cô ả người yêu mới của hắn ta nữa!" Thẻ đen xúc động sụt sịt:"Cuối cùng ta cũng được thấy ngươi túm tóc bạt tai tát tới tấp vào kẻ thứ rồi..."
"...Được rồi... ký ức đâu?"
Một đống ký ức lập tức dồn vào não cô. Nói đơn giản thì là:
Đây là một thế giới giả tưởng, cực kỳ giả tưởng. Cả một thành phố của nguyên chủ có hơn triệu người bị bắt tới một thế giới kỳ lạ mang tính sống còn.
Thế giới này sáng có quái vật ngày, tối có quái vật đêm, con người tranh đoạt với nhau để có thể sống.
Muốn sống thì phải làm gì?
Thích làm gì thì làm, miễn sao vào được top trước khi thế giới này sụp đổ. Điểm được tính bằng số quái vật đã giết, số nhiệm vụ đã làm, giết người cũng được tính luôn, một trò chơi vô cùng thú vị cho những tên vặn vẹo biến thái thỏa sức là chính mình.
Trước khi bị bắt vào đây, nguyên chủ và Lâm Kiệt là vợ chồng sắp cưới, khi đó cô đã mang thai, nhưng khi bị bắt vào đây tháng, bụng cô dần nhú lên, di chuyển khó khăn, hắn đã bỏ cô lại đi theo người tình mới là Trình Yến. Hắn còn nói cô nên cảm ơn hắn vì đã không giết cô kiếm điểm thoát khỏi nơi này.
Nhưng đó là hiện tại thôi, về sau khi bị Trình Yến xúi giục, hắn đã quay lại giết cô ấy.
Chỉ vì có thông báo mới của kẻ nhốt họ trong thế giới này:
Giết quái vật đang mang thai, điểm gấp .
Đối với con người...cũng vậy!
Nguyên chủ không cam tâm! Cô phải sống, cô muốn sống! Cô phải cho chúng chết trong đau đớn, còn cô sẽ được rời khỏi đây. Nhưng với sức lực của một người mẹ, cô không thể dù rằng có cố gắng thế nào...
"Nhiệm vụ giả, xin hãy giúp tôi..."
Dường như Di Giai loáng thoáng nghe được tiếng cầu cứu ấy, cô siết chặt nắm tay.
"Tất nhiên rồi...Tổ chức được tạo ra, là để giúp những người như cô."