Thế giới này mỗi người đều sở hữu một chiếc vòng tay, mỗi vòng tay lại có một kỹ năng riêng tựa như trong game vậy, người chết thì vòng vỡ, không thể cướp đoạt.
Kỹ năng là random, hoàn toàn dựa vào nhân phẩm.
Vốn dĩ nguyên chủ chỉ có kỹ năng trị thương cùi bắp, nói chung khá là phế vật không có sức tấn công. May mắn là khi Di Giai xuyên qua, chiếc vòng nhận định cô là một người khác nên tăng thêm kỹ năng nữa là tái sinh.
Kỹ năng tái sinh là chỉ cần còn cánh tay, ngón chân, cô đều sẽ hồi sinh bằng cách mọc lại cơ thể từ đó, tối đa lần. Cách duy nhất giết chết cô là đốt cháy toàn bộ cơ thể thành than.
Hay lắm... nhưng vẫn không phải kỹ năng tấn công.
Nếu hiện giờ đang trong game thì cô hẳn là dạng nhân vật trâu máu đánh mãi không chết khiến người ta không thèm tấn công vì mỏi tay, nhưng đồng thời nhân vật này cũng không thể tạo ra một chút sát thương nào.
Đã có kinh nghiệm trở thành kẻ tàn tật mất đi bộ phận, cô cảm thấy kỹ năng này vô cùng tốt vì nó đồng nghĩa với việc mọc lại tay chân nếu như có tình huống bất ngờ xảy ra...
"Cạch"
Bỗng nhiên có tiếng đẩy cửa cùng tiếng bước chân đi vào phòng, Di Giai lập tức cảnh giác cao độ căng mắt ra nhìn, cô không dám bật đèn nhưng đối phương lại không ngại, 'pặc' một cái bật đèn pin lên chiếu thẳng qua đây.
Dù bị chói nhưng Di Giai không dám chớp mắt, cô sợ rằng kẻ kia sẽ tấn công. Nhưng không, hắn rời ánh đèn ra chỗ khác rồi di chuyển tới một góc tường ngồi xuống, đặt đèn xuống đất.
Di Giai nhanh chóng ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu. Từ tên đó sao...
Chờ khi mắt đã quen với ánh sáng, Di Giai nhìn về phía người kia, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy kinh ngạc há hốc mồm.
Đây...
Đây là...
Khuôn mặt giống Tang Thanh như đúc! Chỉ khác là hắn sở hữu mái tóc ngắn, là người hiện đại chứ không phải cổ đại như Tang Thanh, quần áo sạch sẽ gọn gàng. Nhìn lại bản thân cô thì quá là thê thảm.
Hắn sắn tay áo lên, lập tức một mùi thối rữa nồng nặc bay ra, từ đầu ngón tay đến cổ tay hắn đã đen xì.
Trúng độc!
Trong đầu cô vang lên hai tiếng, kỹ năng trị thương đã tự nhận biết. Lại thấy kẻ kia lôi ra một con dao, cắn một miếng giẻ vào miệng.
Di Giai suy đoán, không lẽ hắn định chặt tay mình...
Cái này... can đảm quá rồi...
Quả nhiên hắn cầm con dao đặt lên cổ tay, trước khi dùng lực cắt xuống chợt nghe thấy tiếng kêu thất thanh:"Khoan đã!"
Hắn ngước mắt.
Mẹ nó! Dáng vẻ này với Tang Thanh đúng là từ một khuôn đúc ra mà!
Cô đứng lên chậm rãi đi đến, hắn không hề tỏ vẻ cảnh giác, bình tĩnh nhìn cô.
Di Giai nháy mắt một cái thân thiện, đặt tay lên phần tay trúng độc của hắn, lập tức có vòng tròn xanh lóe lên bao phủ lấy tay hắn, còn có hình một chiếc đồng hồ chạy ngược.
Ô... đây là quay ngược thời gian để chữa trị sao...
Ánh mắt hắn thoáng vẻ ngạc nhiên, đến khi ánh sáng xanh biến mất, tay hắn lành lặn lại, hắn mới co giật ngón tay một cái, nhìn cô mở miệng:"Trị liệu sư?"
"Ừm..." cô nghiêng đầu:"Anh tên gì?" Chắc không phải Tang Thanh đâu nhỉ?
"Vì sao lại giúp tôi?"
Vì mặt anh giống đồng nghiệp tôi nha!
"Vì anh đẹp trai." Cô tủm tỉm. Chưa từng khen Tang Thanh đẹp, giờ mượn người khác để khen hắn vậy.
Hắn cười nhạt, cất giọng trầm ấm:"Hạn hẹp."
Thấy bầu không khí đã thoải mái hơn, Di Giai tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, lân la làm quen:"Tôi là... Bảo Bối, anh tên gì?"
Anh ta nhướn mày nhìn cô:"Bảo Bối?"
Di Giai đưa tay lên trời thề:"Kim Bảo Bối!" Vừa rồi khi đọc được tên nguyên chủ trong ký ức, cô cũng shock lắm chứ bộ!
"Mục Lão Công."
"... anh trêu tôi đấy à?"
"Ừ."
"..."
Một lát sau...
"Lão Công, anh có gì ăn không?"
"Bảo Bối, em đoán xem."
"..." mẹ nó! Vốn định cho hắn xấu hổ, nhưng sao cô tự nhiên lại thấy xấu hổ thế này!
"Lão Công, có thể anh không biết nhưng tôi đang mang thai, quả thật không thể không ăn. Coi như vì ân cứu mạng vừa rồi, cho tôi chút đồ ăn đi..."
Lão Công ngạc nhiên nhìn xuống bụng cô, quả nhiên thấy có chút lồi lên, hắn đốp một câu:"Cô sống cũng được lâu phết đấy nhỉ?"
"..."
"Ăn đi." Hắn từ không khí lấy ra một cái bánh
Di Giai kinh ngạc:"Không gian?"
Lão Công nhíu mày:"Là gì?"
"Anh lấy cái bánh ở đâu ra?"
"Trong túi đó." Hắn chỉ cái túi dựng ở bên cạnh
"Kỹ năng cách không lấy đồ vật sao?" Di Giai há hốc
"Ừ. Đúng rồi." Hắn cười cười
Di Giai nhận lấy cái bánh ăn ngon lành, vừa nhai vừa hỏi:"Kỹ năng đó có ích lợi gì ngoài việc lấy đồ đỡ phải đi lại không?"
"Hm...Lấy được tim cô ra chẳng hạn." Hắn nghiêng đầu nhìn cô, tiếc là không thấy cô có phản ứng gì.
Di Giai vẫn rất bình tĩnh mà ăn, sợ gì chứ? Từ quả tim bổn cung vẫn có thể mọc ra nguyên cơ thể lành lặn nữa.
"Ăn nữa không?" Thấy cô nhanh chóng xơi tái cái bánh, hắn ngoắc ngoắc ngón tay như chuẩn bị lấy thêm gì đó
"Không cần đâu, để dành đi." Kiếm được đồ ăn cũng không dễ dàng gì
Hắn vẫn ngoắc ra một chai nước đưa cho cô, lần này cô lại thấy nghi hoặc.
Hình như tên này... tốt quá mức rồi thì phải...