Sự xì xào bàn tán và ánh mắt khác thường của các bạn khiến Phó Trạch như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, cảm thấy thấy ai cũng đang cười nhạo mình.
Cậu ta dứt khoát ra khỏi phòng học đến phòng làm việc của giáo viên, muốn tự đi kiểm tra thành tích của Thẩm Ân.
Cậu ta biết đề toán kiểm tra hàng tháng này khó bao nhiêu, mình còn không dám nói có thể được một trăm hai mươi điểm, sao có thể có người không bị trừ một điểm nào? Người kia còn tới từ trường trung học số Ba.
Trong lòng có nghi ngờ, Phó Trạch bước chân thật nhanh, nhanh chóng đi tới trước mặt chủ nhiệm lớp Lưu Thông.
Cậu ta còn chưa mở miệng, ánh mắt đã nhìn thấy bài thi đạt điểm tuyệt đối kia trên bàn, tên Thẩm Ân bất ngờ được điền ở một bên.
Điểm số đỏ tươi được khoanh tròn bằng bút đỏ khiến mặt Phó Trạch đỏ tới mang tai, còn khó chịu hơn là bị người ta tát mấy cái.
Môi cậu ta mấp máy, nhất là khi đối diện với ánh mắt nghi ngờ của chủ nhiệm lớp thì càng không thể nói ra lời.
“Tới xem thành tích của mình à?” Lưu Thông đẩy gọng kính đen trên sống mũi, lấy ra từ trong bài thi môn toán, cho Phó Trạch xem: “Ban đầu thầy cũng muốn tìm em trò chuyện một chút, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện.”
Con số chín mươi tám đập vào mắt, tạo thành sự so sánh rõ ràng với bài thi đạt điểm tuyệt đối ở bên cạnh.
Ánh mắt Phó Trạch nhất thời trợn to, sự xấu hổ cực kỳ tràn vào trong lòng, giọng cậu ta khô khốc đến mức có hơi khàn khàn, nhưng cậu ta vẫn ôm một chút hi vọng: “Có phải đề sai hay chấm sai không? Em cảm thấy bài của mình chắc hẳn gần một trăm hai mươi điểm.”
Hiểu được cảm giác trong lòng học sinh không thể chấp nhận mình thi kém đi, Lưu Thông không trực tiếp phê bình cậu ta, mà lấy lại bài thi kia, chỉ rõ ràng mấy chỗ mất điểm: “Quá bất cẩn, không phải tính sai thì là đọc sai câu hỏi.
Nếu thi đại học mà em uổng công vứt đi hơn mười điểm này thì sẽ bị bao nhiêu người bỏ lại ở sau lưng?”
“Lần sau em sẽ chú ý.” Phó Trạch lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bản thân làm sai chứ không phải năng lực của cậu ta có vấn đề, không cần phải xoắn xuýt.
Dù thi toán kém nhưng cậu ta còn những môn khác có thể cứu vãn.
Không ngừng tìm lý do giải thích cho bản thân, tác động mà cậu ta chịu lúc trước giảm đi rất nhiều, trong lòng Phó Trạch lại vui tươi trở lại, muốn hỏi điểm của khóa học ngắn hạn.
Mới mở miệng, chủ nhiệm lớp ba vui vẻ cầm danh sách xếp loại lớp mới ra lò vào phòng làm việc, gửi cho mỗi giáo viên một tờ.
Gần đến trước bàn Lưu Thông, trên mặt chủ nhiệm lớp ba tràn đầy vẻ hâm mộ, giọng nói vừa đau lòng vừa vui.
Vui vẻ là Thịnh Phong họ có một học sinh thiên tài, đau lòng là học sinh này không phải ở lớp của mình, chỉ đành phải thở dài nói chúc mừng: “Chúc mừng lão Lưu, nhớ mời cơm đấy.”
Khi các giáo viên trong phòng làm việc nhìn thấy bảng xếp hạng đều nói vậy, rất hâm mộ vận may của Lưu Thông.
Sao học sinh chuyển trường này lại không rơi vào lớp của mình chứ, là đầu của bọn họ không đủ trọc, hay là họ không có bụng bia?
Đón nhận ánh mắt của các đồng nghiệp, Lưu Thông giương khóe miệng, cười ngu ngốc: “Không thành vấn đề, buổi trưa đến nhà ăn!”
Nhà ăn của trường họ không tệ.
Đặc biệt là khu món xào, không hề kém hơn quán ăn bên ngoài.
Còn có gà kho, lẩu cay, cơm chân giò,… để lựa chọn, cái gì cần có đều có.
Mời khách tới đây ăn cơm, các giáo viên đều không có ý kiến gì.
Chủ nhiệm lớp vui vẻ, sắc mặt Phó Trạch đứng ở một bên thì khó coi.
Cậu ta cho là mình thi tốt những môn khác, nhưng thực tế đã vả mạnh vào mặt cậu ta.
Ngữ văn một trăm mười điểm, tiếng Anh một trăm hai mốt điểm, môn Tổng hợp một trăm chín chín điểm, cộng lại tổng điểm mới được năm trăm hai tám.
Đừng nhắc tới lọt vào top một trăm, còn không vào được hai trăm người đứng đầu.
Học sinh nam nhỏ người suốt ngày thổi phồng cậu ta còn đạt tổng điểm năm trăm năm mươi điểm.
Bị người nịnh hót mình vượt qua, Phó Trạch vốn không thoải mái, cái tên đầu tiên trên bảng xếp hạng lại làm mắt của cậu ta càng đau nhói.
Ngữ văn một trăm bốn bốn điểm, Toán một trăm năm mươi điểm, tiếng Anh một trăm bốn chín điểm, môn Tổng hợp hai trăm chín chín điểm, tổng điểm là bảy trăm bốn hai, bỏ xa Quý Phong hạng nhì ba mốt điểm.
Thành tích trái ý trời này khiến Phó Trạch cảm thấy hết sức bất lực.
Nếu cậu ta kém Thẩm Ân mấy điểm, mười mấy điểm, cậu ta còn có thể an ủi mình lần sau làm lại.
Nhưng với tình huống hiện tại, khoảng cách giữa bọn họ là một khoảng trống không thể lấp đầy.
Ý thức được sự chênh lệch, lại nghĩ đến lúc trước mình mạnh miệng ngay trước nhiều bạn như vậy, trên mặt cậu ta hoảng sợ, hối tiếc và ghen tị đan xen ở trong lòng, dần dần biến chất thành oán hận, càng chán ghét Thẩm Ân sâu sắc hơn.
“Thầy muốn tìm em nói chuyện này.” Lưu Thông thấy Phó Trạch cúi thấp đầu, cho là cậu ta buồn vì số điểm, nên không nỡ lòng nói nặng lời, dịu giọng nói: “Kiểm tra hàng tháng này chỉ ra rất nhiều chỗ chưa tốt của em.”
“Không cẩn thận là một phần, quan trọng hơn là em chưa hiểu sâu kiến thức thầy giảng trong lớp, không biết linh hoạt vận dụng.
Trở về suy nghĩ thật kỹ một chút, có gì không biết, có thể hỏi bạn Thẩm Ân.”
“Bạn ấy không chỉ có điểm thi cao, nhìn cách giải bài là thấy bạn ấy đã vận dụng linh hoạt kiến thức trung học phổ thông.
Học hỏi thêm bạn ấy một chút, em sẽ không thiệt thòi.”
Nói tới Thẩm Ân, Lưu Thông không tự chủ mà khen đôi câu.
Ông ấy để Phó Trạch học Thẩm Ân là sự tốt bụng, nhưng ông ấy không chú ý tới gương mặt dần dần vặn vẹo của học sinh ở bên cạnh.
Thấy Phó Trạch yên lặng không nói, Lưu Thông cho là cậu ta đã hiểu lời của mình.
Vì vậy, Lưu Thông khích lệ đôi câu rồi cho người về.
Học sinh nam nhỏ người bồi hồi ở cửa phòng học mấy phút, là người thứ nhất nhìn thấy Phó Trạch trở về từ phòng làm việc, nên vội vàng nghênh đón, nói mấy câu lấy lòng giống như thường ngày.
Không ngờ lần này sắc mặt Phó Trạch âm u, không lộ ra chút tâm trạng vui sướng, cậu ta nặng nề đẩy nam sinh kia ra sau, tự đi vào phòng học.
Chợt bị đẩy ngã lăn trên đất, thấy chuyện xảy ra mà không một học sinh tiến lên đỡ, học sinh nam nhỏ người cắn răng, phủi mông mình đứng lên.
Thấy Phó Trạch ngồi vào chỗ mà mặt đen như đáy nồi, các bạn lớp hai đại khái hiểu ra.
Đây là muốn đi tìm nguyên nhân, kết quả không thành công.
Tiếng cười vang và tiếng nghị luận không dứt ở bên tai, khi có tiếng chuông vào học, chủ nhiệm lớp vào cửa mới dừng.
“Kiểm tra hàng tháng tháng này đã kết thúc, các bạn đừng quá để ý thi được bao nhiêu điểm.
Cần kiểm tra những chỗ thiếu sót và sửa đổi hơn, sau này tập trung học tập.” Ban đầu là mấy lời lời bình thường, nói đến mức học sinh bên dưới buồn ngủ.
Rồi sau đó Lưu Thông ho khan, bỗng nhiên tăng cao âm lượng.
Các học sinh chống đầu đồng loạt ngồi thẳng, biết tiếp theo là điểm chính, vểnh tai lên cẩn thận nghe.
“Đầu tiên là khen ngợi bạn Thẩm Ân, tổng điểm lần này là bảy trăm bốn hai xếp hạng nhất.” Giáo viên chủ nhiệm lớp dẫn đầu vỗ tay, học sinh ngồi bên dưới sửng sốt trong chớp mắt, cũng ào ào vỗ tay theo.
Họ cho là Thẩm Ân thi toán được điểm tuyệt đối đã quá trâu bò, ai ngờ người ta không chỉ học tốt toán, thành tích những môn khác cũng không kém.
Bảy trăm bốn hai điểm là thành tích con người có thể thi được sao?
Khó trách sau khi Phó Trạch đến phòng làm việc và trở lại thì sắc mặt khó coi như vậy.
Lần trước còn châm chọc không vào được top của lớp, đảo mắt người ta đã xếp hạng nhất với điểm thi trái ý trời.
Nếu họ là Phó Trạch, sợ là sẽ lúng túng đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Giờ phút này họ bị Thẩm Ân thuyết phục, ánh mắt học sinh lớp hai nhìn Phó Trạch và học sinh nam nhỏ người đó rất đùa cợt.
Quả nhiên làm người vẫn nên khiêm tốn một chút.
Cứ mạnh miệng, quay lại người mất mặt vẫn là mình.
Bị bao nhiêu tầm mắt nhìn chằm chằm, Phó Trạch thiếu chút nữa vùi đầu vào lỗ trên bàn, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình đến mức nhỏ nhất.
Đồng thời trong lòng cậu ta tức giận mắng Thẩm Ân, liên lụy ba cậu ta cũng bị oán trách một phen.
Nếu không phải Phó Thanh Dung dù thế nào cũng phải để tên họ Thẩm này chuyển trường đến trung học phổ thông Thịnh Phong học, lúc này cậu ta sẽ không rơi vào cảnh tượng lúng túng như vậy.
Những ánh mắt bắn tới kia như những mũi tên nhọn, đóng đinh cậu ta vào cây cột sỉ nhục, hại cậu ta mất hết mặt mũi.
Không nhận ra sự oán hận của Phó Trạch, giáo viên chủ nhiệm lớp tiếp tục tuyên dương Quý Phong, nói Quý Phong thi luôn luôn phát huy ổn định.
Tiếp đó chủ nhiệm khích lệ các bạn học hỏi nhiều hơn từ những tấm gương học tập, tranh thủ lần sau có thể tiến bộ hơn.
Hai vị trí đứng đầu đều ở lớp hai, không riêng gì các thầy cô vui vẻ, học sinh lớp hai cũng vinh dự ké.
Không cần giáo viên cố gắng nhấn mạnh, họ cũng sẽ chủ động học hỏi phương pháp học tập, cách giải đề.
Có thể vào đến lớp cấp tốc, ai không muốn thành tích của mình càng ngày càng tốt chứ?
Quý Phong cũng giống vậy.
Lần này Thẩm Ân thể hiện quá xuất sắc, cậu vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa kiêu ngạo vì có một bạn cùng lớp giỏi như vậy.
Có cạnh tranh mới có động lực vươn lên, cậu tin tưởng tương lai mình có thể trở nên tốt hơn.
Bởi vì chờ đợi thứ hạng của mình, sau khi tiết toán đầu xong, học sinh đều như ong vỡ tổ đổ về góc lớp, dài cổ nhìn bảng xếp hạng được dán trên tường.
Có người thất vọng, có người vui vẻ, nhưng đều cùng nổi lên nghi vấn: Phó Trạch lại không vào cả top hai trăm? Vậy trước là ai cho cậu ta dũng khí phát ngôn bừa bãi giễu cợt người xếp thứ nhất?
Còn tưởng rằng thế nào cậu ta cũng ở trong top mười, thực lực thì có, chỉ là trong mắt không có ai mà thôi.
Nào ngờ cậu ta đâu chỉ tự đại, còn đặc biệt gần xấp xỉ cũng không được.
Thẩm Ân thi được hạng nhất, Phó Trạch thì bị so sánh với anh, bị chế giễu không ngóc đầu lên được ở lớp hai.
Thật vất vả mới chịu đựng hết một ngày, về đến nhà cậu ta còn bị Lý Lam hỏi thi thế nào.
Lần trước ở trên bàn ăn nghe Phó Yên nói kiểm tra hàng tháng đã kết thúc, hai anh em đều cảm thấy thi không tệ lắm.
Lý Lam nhớ chuyện này, suy nghĩ nên quan tâm đến thành tích của bọn nhỏ, thuận thế khen ngợi mấy câu.
Nào biết Lý Lam vừa hỏi đã bị Phó Trạch tức giận trừng mắt, còn đóng sầm cửa phòng ngủ lạ, ở phòng khách cũng nghe thấy động tĩnh kia.
Không biết mình chọc phải chỗ nào của con riêng, Lý Lam không ngừng tự kiểm điểm lại mình, dù sao cứ liên quan đến thành tích là sẽ không đề cập tới.
Khác với Phó Trạch đang dầu sôi lửa bỏng, không có người đáng ghét đi loanh quanh trước mặt, Thẩm Ân sống vô cùng thoải mái.
Mẹ Lục biết kiểm tra hàng tháng đã có thành tích, cố ý ở nhà làm món lẩu cá để thưởng.
Chúc mừng Thẩm Ân đạt được thành tích đứng đầu, cũng vì lần này Lục Nhiên tiến bộ được hai trăm tám mươi điểm, nên làm bữa cơm để khích lệ.
Gói lẩu chắc là mua sẵn ở các siêu thị nhỏ trong thành phố, thuận tay mua về xào cho thơm, cho nước ngập nửa nồi.
Hơn sáu cân cá sống mua ở cửa hàng đã được xử lý rất sạch sẽ.
Bỏ thêm chút nấm kim châm, đậu cuốn, giá đỗ, rau xà lách,…đầy cả một nồi ăn hơn một giờ.
Ba Lục hiếm khi uống hai ly rượu, là người bình thường ít nói nay lại bật karaoke, lè nhè nói rất nhiều.
Lục Nhiên nghe mà hốc mắt dần dần đỏ lên.
Anh không ngờ mình mới đạt điểm đủ vào ba trường sẽ khiến ba vui vẻ như thế.
Ba Lục mẹ Lục không hay hỏi về việc học tập của anh, anh còn tưởng rằng hai người không thèm để ý.
Hóa ra là để ý, chỉ là không muốn cho anh áp lực quá lớn.
Lục Nhiên lặng lẽ giấu mọi người lau khóe mắt ướt át, quay đầu lại cười đùa hí hửng.
Có một số việc dần dần thay đổi, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Thẩm Ân nhìn thấy động tác của Lục Nhiên, cảm khái rốt cuộc muối bỏ bể cũng tiến về phía trước rồi.
Anh nhấp một ngụm nước trà, cơm nước xong thì thu dọn bát đũa rồi đi tắm.
Có lẽ là uống nhiều trà, buổi tối anh lăn qua lộn lại không ngủ được.
Đến hai, ba giờ rạng sáng, anh mới mơ màng buồn ngủ.
Sáng sớm, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ, anh sờ vào điện thoại di động trước, định vào trò chơi mua bữa sáng cho người tí hon.
Nhưng sau khi mở màn hình điện thoại di động, thì không thấy ứng dụng màu hồng kia.
Trong nháy mắt, Thẩm Ân vội vàng ngồi dậy, mở lại điện thoại di động mà vẫn là tình trạng cũ.
Phần mềm rác kia khó hiểu mà xuất hiện trong điện thoại di động của anh lại biến mất không hề báo trước.
Tâm trạng anh như rơi xuống đáy cốc, cũng may anh còn nhớ tên ứng dụng kia, mở điện thoại di động lên chợ ứng dụng tìm.
Lúc ứng dụng màu hồng kia xuất hiện trong danh sách tìm kiếm, cả người Thẩm Ân thả lỏng.
Anh tải xuống lần nữa, vội đăng nhập bằng số điện thoại di động.
Vẫn là gian phòng nhỏ quen thuộc, lâu đài lớn và vườn hoa hồng vẫn còn đó, xích đu Nguyễn Nhuyễn thích nhất cũng ở đó.
Trên giường phồng lên, Thẩm Ân cười, định bất ngờ dọa người tí hon đang đắp chăn.
Nhưng mà anh kinh ngạc phát hiện ngón tay của mình không chạm được đồ trong trò chơi, cũng không thể di chuyển bất kỳ thứ gì.
Chẳng lẽ phần cảm ứng của điện thoại bị hỏng rồi? Không thể nào, rõ ràng còn có thể đăng nhập vào trò chơi mà.
Nỗi băn khoăn tràn ngập ở trong lòng, anh nhìn thấy có một khối gì đó đang chuyển động trên giường.
Tóc dài tới eo, đôi mắt khảm hai hạt đậu vô cùng cẩu thả, mặc váy bồng bềnh.
Sau khi rời giường liền gấp gọn chăn bông, sau đó ngồi ở mép giường mad mỉm cười, như là đã được thiết lập vậy.
Lúc này, bên cạnh người giấy xuất hiện một cái khung bong bóng, bên trong là một hàng chữ.
[Ăn sáng chưa?]
Không đợi Thẩm n trả lời, lời nói trong khung bong bóng lại thay đổi.
[Bữa sáng rất quan trọng, nhất định phải ăn sáng đúng giờ đấy nhé.]
Toàn bộ quá trình người giấy đều ngồi ở bên giường không hề động đậy, Ngay cả độ cong của khóe miệng cũng không hề có chút khác biệt nào, giống như một người máy.
Đây không phải là người giấy anh nuôi, bức tranh vẽ Nguyễn Nhuyễn đẹp hơn người giấy không biết từ đâu chui ra này gấp mười ngàn lần.
Cô biết nói, biết tức giận, ngủ thích đá chăn, ăn rau thơm không thích ăn hành.
Ngoại trừ việc ở trong màn ảnh ra thì không khác gì người thật.
Mà cái người giấy cứng ngắt rập khuôn làm cẩu thả này, không thể so sánh với người giấy anh nuôi.
Thẩm Ân liền cảm thấy bực mình, liền gọi điện thoại cho nhân viên khắc phục.
Hiện tại chỉ mới sáu giờ bốn mươi phút, điện thoại thông được nhưng không có người nghe, sau mấy chục giây liền tự động bị cúp.
Vừa nhìn thấy tuyến thời gian, buổi sáng tám giờ rưỡi đến bốn giờ rưỡi chiều.
Nhịn một chút, anh không gọi lại nữa.
Thay quần áo, rửa mặt, đi về phía trường học.
Đếm từng giây từng phút tới tám giờ rưỡi, ngay cả khi còn đang trong lúc học, Thẩm Ân cũng không muốn chờ đến khi chuông tan học vang lên.
Tìm cớ đi nhà vệ sinh, vội vàng đi ra khỏi phòng học.
Ở cửa thang lầu góc bên, anh lấy điện thoại từ trong túi áo khoác đồng phục học sinh ra, vội vã bấm gọi lại.
Sau vài tiếng tít tít, điện thoại được nhận, giọng nói tiêu chuẩn của nhân viên khắc phục vang lên ở bên tai: “Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì được ngài ạ?”
Giải thích chuyện người giấy mà mình nuôi đã biến mất tỉ mĩ lại một lần, hơn nữa Nguyễn Nhuyễn lại rất xuất sắc, không giống người thường, Cuối cùng bảo khắc phục có thể kiểm tra trình tự vận hành có phải đã xảy ra bug hay không.
Nếu là bug, thì hy vọng có thể nhanh chóng sửa chữa, trả lại người giấy cho anh.
Có phải chương trình xảy ra bug hay không thì nhân viên khắc phục không biết, nhưng tâm tình bây giờ của anh ta rất kỳ lạ, hoài nghi cú điện thoại này là có người nhàn rỗi nhàm chán cố ý gọi tới để chơi anh ta.
Người giấy có thể nói chuyện bình thường với người chơi, người chơi còn có thể va chạm vào trong trò chơi để thiết lập đồ vật, chỉ hai điểm này đã khiến cho đầu của nhân viên khắc phục vô cùng mù mịt.
Anh ta không phải làm kỹ thuật, nhưng mấy cái trò chơi nuôi dưỡng hot trên thị trường thì cũng có chơi được mấy trò, chưa nghe nói qua từng có loại chức năng như vậy.
Trò chơi nuôi dưỡng tình yêu của công ty bọn họ, anh ta từng chơi qua một lần rồi liền xóa bỏ.
Hình ảnh vô cùng thấp kém, không thể so sánh với các trò chơi nuôi dưỡng đầy tinh xảo khác.
Hơn nữa anh ta có thể xác định rằng trò chơi này vốn không hề có cái kỹ thật tuyệt vời như gọi điện thoại nói chuyện.
Nếu trò chơi này mà có thể làm được tốt như vậy, thì công ty của bọn họ cũng sẽ không bị lỗ vốn.
Mặc dù trong lòng đang mắng chửi nhưng nhân viên khắc phục vẫn lấy thái độ chuyên nghiệp, dùng giọng khiêm tốn lễ độ để trả lời: “Xin lỗi, ngài Thẩm, trò chơi của công ty chúng tôi không có những thứ mà ngài nói.
Nữ nhân vật chính cũng chỉ có một người, chính là người tóc dài, mặc váy bồng bềnh như ngài miêu tả, tên của cô ấy là Alice.”
Sau khi cúp máy, tay chân Thẩm Ân lạnh như băng.
Không thể nào.
Nếu như người giấy của trò chơi là cái này, vậy Nguyễn Nhuyễn thì giải thích làm sao? Cũng không thể nói là anh xuất hiện ảo giác.
Dựa vào số đó mà gọi lại lần nữa, người nhận vẫn là người khắc phục vừa rồi kia, nhận được câu trả lời cũng giống như vậy.
Thẩm Ân trầm mặc, nhập tên trò chơi, hệ thống tìm kiếm, xác định trò chơi này chỉ có công ty kia, không có trùng tên trùng họ.
Kéo xuống phía dưới trang bìa, trải nghiệm của người từng chơi trò chơi này đều rất tệ.
Nói là tạo hình của người giấy rất xấu, đồ được bán trong cửa hàng bách hóa hệ thống cũng rất đắt.
Một cái bánh ngô cũng phải nạp, sao không đi cướp luôn đi?
Đều là những tiếng mắng chửi.
Tắt ánh sáng màn hình điện thoại đi, Thẩm n đứng thẳng tắp ở cửa thang lầu bất động, đến khi hết giờ học mới hồn bay phách lạc mà bước vào lớp học.
Ánh mắt trống rỗng mà ngồi đó, mất hồn mất vía.
Có không ít bạn học trong lớp lại chú ý tới tình huống của Thẩm Ân.
Bọn họ đều thắc mắc, không phải chỉ đi vệ sinh một chuyến thôi sao, sao lại trông chán nản quá vậy? Chẳng lẽ là táo bón?
Sa sút mấy ngày trời, người tùy tiện cẩu thả như Lục Nhiên cũng cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng của anh Thẩm mình có chút sa sút.
Gãi đầu một cái, tiến đến trước thuận miệng hỏi: “Thất tình?”
Khi hỏi tới vấn đề này, chính Lục Nhiên cũng biết là không thể nào.
Anh Thẩm của anh ta là ai chứ, dáng vẻ đẹp trai, thành tích tốt, phẩm hạnh tốt, đều đáp ứng đủ ba điều của một học sinh tốt.
Điều duy nhất trong đầu chỉ có kiếm tiền, không có khả năng sẽ yêu đương.
Sau khi đợi vài phút lại không có nghe được tiếng phản bác.
Lục Nhiên bỗng trợn to mắt, lắp ba lắp bắp nói không tròn câu: “Bị đá thật à?”
Chàng trai im lặng, tay vuốt điện thoại cũng dừng một chút.
“ĐM!” Lục Nhiên nhảy lên cao ba thước, sợ mẹ Lục đang nấu cơm ở nhà bếp nghe thấy, vội vàng che miệng, ép giọng thấp xuống: “Anh Thẩm, anh yêu đương hồi nào vậy? Sao em lại không biết thế?”
Dùng ánh mắt quan tâm lo lắng cho kẻ ngốc mà liếc vẻ mặt đang kích động của Lục Nhiên một cái, khóe miệng Thẩm Ân giật một cái, xoay người trở về phòng ngủ.
Mở khóa điện thoại, ngón tay đặt vào phần mềm màu hồng, chần chừ mãi, cuối cùng vẫn không xóa bỏ.
Anh rất muốn xóa bỏ phần mềm rác rưởi này đi, mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy buồn phiền.
Nhưng lại lo lắng lỡ như một ngày nào đó Nguyễn Nhuyễn trở về thì làm? Dù sao lần trước cô cũng đột nhiên xuất hiện, giờ lại không phát ra tiếng động mà rời đi.
Thẩm Ân không hiểu cô là cái gì.
Là vi-rút hay là một loại sức mạnh siêu nhiên nào đó.
Nhưng cho dù cô là cái gì cũng không sao cả, anh không hề để ý.
Trước khi đi ngủ, Việc mỗi ngày mà Thẩm Ân làm chính là nhìn xem người giấy mà anh nuôi đã quay lại chưa..
Một ngày, hai ngày, rồi một tuần trôi qua, trò chơi không có bất kỳ sự thay đổi nào cả.
Từ khi bắt đầu đã không yên, chờ mong đến chết lặng như bây giờ, anh nghĩ, có lẽ người tí hon sẽ không tái xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa.
Tiền vàng nạp vào còn có mấy vạn chưa xài hết, một chuỗi con số đọng lại trên giao diện trò chơi, Thẩm Ân cũng lười để ý tới.
Thời tiết tháng mười càng thêm rét lạnh, có nhiều người đã mặc áo lông.
Vào sáng sớm, trên cửa sổ đều bị đông thành một mảng sương mù, có thể thấy nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn.
Cách cửa sổ mờ mờ nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy mấy cây cao lớn ngạo nghễ đứng thẳng.
Gió lạnh thổi qua, những chiếc lá vàng trên cành lưa thưa rủ xuống, phủ lên mặt đất một lớp vàng óng ánh.
Theo chuông vào học vang lên, giáo viên đứng lớp đã đúng giờ đi vào phòng học.
Đi sau lưng anh còn có một cô gái đeo cặp sau lưng.
Đôi mắt của cô to mà sáng ngời, lông mi dày đậm cong lên, miệng xinh xắn đỏ hồng.
Phần đuôi tóc đen dài ngang vai được uốn xoăn nhẹ vào trong, trên đầu kẹp một chiếc kẹp tóc màu hồng bằng nhung, ghim lại những sợi tóc rủ xuống.
Da thịt trắng noãn, gầy gầy.
Dáng người không cao lắm, cũng chỉ khoảng một mét sáu.
Bên trong mặc một chiếc áo len màu xanh nhạt, khoác đồng phục học sinh rộng thùng thình trên người, khiến cho cả người càng yêu kiều hơn.
Khi cười hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, trên gương mặt còn có hai lúm đồng tiền đáng yêu.
“Chào mọi người, mình quay lại rồi.
Sau này cùng nhau cố gắng nha.” Nguyễn Nhuyễn đứng trên bục giảng cười cười, lên tiếng chào hỏi các bạn học trong lớp hai.
Trước khi bị nhốt trong trò chơi, cô chính là học sinh trong lớp hai của trường THPT Thịnh Phong.
Không biết vì sao mà vào một ngày trước khi nhập học lớp mười hai, cô liền lâm vào hôn mê, dọa cho cha mẹ sợ gần chết, nhanh chóng đưa đến bệnh viện lớn làm kiểm tra toàn thân.
Các chỉ số cơ thể đều là bình thường, nhưng vẫn không tỉnh lại, bác sĩ cũng không tra ra là nguyên nhân gây ra.
Nằm ở phòng bệnh VIP hơn một tháng.
Mấy ngày trước, đột nhiên cô lại đi ra khỏi trò chơi, sau khi lấy lại ý thức thì lại muốn đến trường học ngay lập tức.
Nhưng mà ba Nguyễn và mẹ Nguyễn lại lo lắng, kiên định muốn cô ở lại viện một tuần quan sát, sau khi xác định không có chuyện gì mới thả cô đến đây.
Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trong lớp học, Nguyễn Nhuyễn rất vui vẻ.
Hơn nữa, khi nhìn thấy Thẩm Ân ngoài đời thật, niềm vui này còn lớn hơn.
Chàng trai còn cao gầy hơn cô tưởng tượng, ngũ quan cũng rất tinh xảo.
Một đôi mắt thâm thúy u ám, khí chất vô cùng lãnh đạm.
Rất khó có thể tin rằng, một nam sinh như vậy lại chơi trò nuôi dưỡng, còn nạp tiền mua cho nhà, vòng tay đá quý cho cô.
Lại có một loại tương phản ngoài ý muốn.
Mà học sinh ngồi dưới bục giảng nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn nở nụ cười, thì từng người từng người một thiếu chút nữa đã biến thành gà mà hét toáng lên.
Che trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch, cười đến nỗi nếp gấp nơi khóe mắt cũng lộ ra.
Bạn nữ ngồi ở hàng đầu dựa vào việc mình ngồi gần mà nhanh chóng tặng một nụ hôn gió.
Khi nhìn thấy ánh mắt của cô rơi xuống trên người mình, liền mím môi cười.
Trong nháy mắt, khuôn mặt của nữ sinh kia liền trở nên phơi phới, còn sảng khoái hơn so việc được uống một chai coca cola vào ngày hè nóng.
Nói đến Nguyễn Nhuyễn, là người có danh tiếng rất lớn ở trường THPT Thịnh Phong, rất ít người không biết.
Là con gái duy nhất của Nguyễn Tần Dực và là người giàu nhất cả nước, còn mẹ là Đào Mai, là một ca sĩ và cũng là một đại mỹ nhân.
Không nói đến gia thế nổi bật, khuôn mặt nhỏ nhắn kia còn vô cùng xinh đẹp.
Có số mệnh công chúa nhưng không mắc bệnh công chúa, yêu kiều nhỏ nhắn, mềm mềm lại ôn nhu, liếc mắt một cái đã khiến người khác muốn nâng niu cô trong bàn tay.
Đó là một mối quan hệ kỳ lạ, không phân biệt giới tính.
Có rất nhiều nữ sinh Thịnh Phong gặp qua Nguyễn Nhuyễn đều rất thích cô, đều thầm gọi cô là “Tiểu ngọt ngào.” Học sinh lớp hai hận không thể xem cô là đứa bé cần được chăm sóc.
Vào mỗi ngày, đồ ăn vặt trên bàn học cho tới bây giờ đề không hề dứt.
Vào mùa đông, khi ra ngoài đều có nhận được nước nóng, còn có thể thuận tay mà cầm hộ cô bình nước giữ nhiệt.
Điều đánh quý nhất chính là, tất cả mọi người đều không quấy rầy tới cuộc sống của Nguyễn Nhuyễn, bọn họ cũng không vây quanh ra sức tâng bốc để có được lợi ít gì như Phó Trạch bên kia.
Mọi người đều rất yên tĩnh, thậm chí ngoại trừ người của lớp hai ra thì gần như không có ai cố ý xuất hiện ở trước mặt cô.
Lúc người nhà Nguyễn Nhuyễn xin trường cho phép cô nghỉ bệnh, học sinh của lớp hai đều đang lo lắng cho bệnh của cô, muốn đi thăm nhưng lại không tìm được thông tin về phòng bệnh nên đành phải chờ.
Cũng may Nguyễn Nhuyễn đã trở lại, nhìn thấy sắc mặt cũng không tệ, bọn họ cũng yên lòng.
Được giáo viên ra hiệu, Nguyễn Nhuyễn hai ba bước chạy xuống bục giảng.
Đem cặp sách của mình nhét vào hộc bàn, mỉm cười với người bạn ngồi cùng bàn.
Bạn ngồi cùng bàn với cô là một bạn nữ mặt tròn, đeo kính tròn, giống như một con cừu nhỏ vậy.
Bạn nữ mặt tròn đỏ mặt, chủ động lấy ra một chồng tập dưới học bàn, nhỏ giọng nói: “Đây là nội dung các môn học mà giáo viên đã giảng một tháng trước, tớ đã ghi lại bản.
Bản này cho cậu, như vậy thì cậu không cần tốn thời gian chép lại.”
Suy nghĩ một chút, cô ấy liền cau mày bổ sung: “Viết chữ nhiều tay sẽ đau đấy.”
“…” Tuy rằng cô cảm thấy mình không có yếu ớt tới mức này, nhưng Nguyễn Nhuyễn vẫn rất cảm ơn ý tốt của bạn cùng bàn, ngọt ngào nói cảm ơn.
“Không cần cảm ơn.” Bạn nữ mặt tròn ngượng ngùng che mặt, trái nhìn phải ngắm đưa đầu tới, cẩn thận đè thấp giọng mà hỏi: “Tớ có thể làm một chuyện không?”
“?” Nguyễn Nhuyễn mù mịt nhìn cô ấy, Ngay sau đó, có một bàn tay bóp nhẹ vào má của mình một cái, sau khi thực hiện thì liền nhanh chóng rút tay về.
Đợi Nguyễn Nhuyễn hoàn hồn nhìn sang, thì một bạn nữ mặt tròn đã nâng má rồi cười ngây ngô, trong lòng điên cuồng hò hét: A a a a, mẹ ơi, cuối cùng thì mình cũng bóp được hai má mềm mềm mọng nước này rồi, vừa đầy thịt, vừa mềm, ô ô ô, bóp thật đã.
Đáng tiếc là Nguyễn Nhuyễn không biết đọc suy nghĩ, nếu không nhất định sẽ bị sự nhiệt tình như lửa của bạn học lớp hai hù dọa.
Nhóm người này mê mụi sức hấp dẫn của tiểu ngọt ngào này, đến nỗi sắc mặt của những học sinh đó đều lộ ra vẻ kích động, Thẩm n lại tỏ vẻ không để ý.
Anh nhếch môi lên, mày nhíu chặt lại.
Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng bàn tay thì lại đổ mồ hôi.
Đây là biểu hiện của sự căng thẳng.
Nghe thấy có người gọi tên cô, trùng hợp lại trùng tên với người giấy mà mình nuôi.
Không chỉ có điều này, khuôn mặt của cô cũng giống với người giấy trong trò chơi, giống như hình tượng của người giấy kia là dựa vào cô mà được thiết kế ra.
Ngay cả giọng nói thanh thúy dễ nghe cũng giống y hệt nhau.
Một chút trùng hợp thì có thể nói là trùng hợp, nhưng cùng một chuyện mà có quá nhiều sự trùng hợp thì không phải chỉ nói bâng khuâng một câu “Trùng hợp” là có thể giải thích được.
Nhưng mà người thật thì làm sao có thể chạy vào trong trò chơi chứ? Thẩm n nghĩ không ra, cũng rất nghi ngờ.
Ánh mắt anh theo tiềm thức mà khóa chặt vào hình ảnh nhỏ nhắn kia, anh nhìn thấy cô gái trắng nõn nghiêng đầu qua, thẳng thẳng vào anh mà cười.
Mở môi đỏ ra, lẩm bẩm nói hai chữ.
Nhìn khẩu hình miệng, anh nhận ra được đó là tên của mình.
Khuôn mặt tuấn tú của chàng trai đột nhiên lại đỏ ửng đáng ngờ.
Gió thu thổi qua, trong nháy mắt, anh gần như có thể nghe được tiếng tim mình đập..