Tiết học buổi sáng, Thẩm Ân nghe câu được câu chăng, suốt cả giờ cứ thấy không an tâm.
Hình ảnh cô gái gọi tên anh trong thành tiếng mãi quanh quẩn trong đầu anh, dáng người nhỏ nhắn yêu kiều cũng hợp thành một thể với nhân vật D anh nuôi.
Anh vừa háo hức vừa căng thẳng, rồi suy nghĩ bất tri bất giác bay đi xa.
Theo lý mà nói, mặt mũi của anh sẽ không phản chiếu vào trò chơi, vậy thì tại sao cô gái kia lại nhận ra anh được? Cô vẫn còn giữ lại kí ức trong trò chơi hay đã quên đi rồi?
Nghĩ ngợi một hồi, vấn đề thiếu niên lo lắng nhất lại là không biết kiểu mặt mũi như mình có hợp gu của cô hay không.
Thẩm Ân chưa bao giờ buồn rầu vì chuyện ấy lần đầu thấy thiếu tự tin, sửa sang lại áo đồng phục học sinh, kéo áo khoác xuống cho thẳng thớm theo bản năng.
Buổi trưa, lúc chuông báo hết giờ reo, đám học sinh chỉ đợi thời cơ để lập tức ùa ra cầu thang như ong vỡ tổ.
Chỉ lo sẽ bị chặn lại ở cầu thang mãi không xuống được, rồi khi tới được nhà ăn lại không có chỗ.
Một giây trước khi tan lớp, bạn nữ mặt tròn còn hỏi Nguyễn Nhuyễn có cần cô ấy chiếm chỗ giúp cô hay không, hay cần mua về một phần cơm cho cô thì cũng được.
Nguyễn Nhuyễn liếc thấy thiếu niên vẫn ngồi thẳng lưng tại chỗ thì nở nụ cười, lịch sự từ chối.
Bạn nữ mặt tròn cũng không cố ép, vừa tan lớp đã như con thoi, nhanh chóng hòa vào biển người bằng tốc độ không phải của con người.
Khoảng năm sáu phút sau, cả phòng học mấy chục người đã vắng tanh, chỉ còn lại Thẩm Ân và Nguyễn Nhuyễn vẫn yên vị tại chỗ.
Thẩm Ân không thích chen chúc chiếm chỗ ở nhà ăn với cả đám người, nên sau khi tan lớp vẫn luôn luôn ngồi lại tầm hai mươi phút, phỏng đoán nhà ăn không còn quá đông đúc nữa thì mới đi ăn cơm.
Mọi ngày, vào lúc này, trong phòng học sẽ chỉ có mình anh, nhưng hôm nay lại có thêm một người bên cạnh, làm anh thấy không được tự nhiên lắm.
Anh liếc mắt nhìn sang cô bằng tốc độ rất nhanh, rồi cố làm như không có gì xảy ra, quay lại.
Trong lòng anh rối rắm vô cùng, vừa muốn bước đến mời cô cùng đi ăn trưa, lại sợ hành động này quá đột ngột.
Cũng phải thông cảm cho Thẩm Ân, lớn bằng ngần này rồi mà trước giờ chưa từng chủ động bắt chuyện với con gái, nên không có tí kinh nghiệm đúc kết nào ở khoản này.
Anh thấy hơi hối hận vì không hỏi xin ý kiến của Lục Nhiên về vấn đề này từ sớm.
Dù sao thì hồi đi nhà trẻ, anh ta đã từng lén nắm tay em gái nhỏ ngồi cùng bàn rồi, còn yêu thầm hết người này đến người khác, nên chắc chắn sẽ rất am hiểu chuyện này.
Thẩm Ân lưỡng lự hồi lâu, tự viết nháp trong lòng, sắp xếp lại những lời muốn nói, thầm luyện tập hơn mười lần.
Khó khăn lắm mới có dũng khí bước ra thì lại có người đứng ở cửa lớp gọi anh.
Anh quay lại nhìn người tới, lập tức nhíu mày đầy khó chịu.
Anh vốn không muốn để ý đến nhưng người đó vẫn cứ gọi tên anh, còn định bước vào lớp.
Bị quấy rầy như vậy, anh hết cách, chỉ đành vòng ngược lại, đi ra cửa lớp.
Bàn tay buông thõng bên thân nắm lấy vạt áo, Phó Yên đứng ở cửa lớp Hai hít sâu một hơi, cố giữ mình ở trạng thái tử tế nhất, trên mặt lộ ra nụ cười.
Thấy thiếu niên đi về phía mình, cô ta mừng thầm, giọng cũng trở nên ngọt ngào trong vô thức: “Thẩm Ân, anh ăn cơm trưa chưa? Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé? Em có việc muốn nói với anh.”
Không giống với chất giọng mềm mại hết sức tự nhiên của Nguyễn Nhuyễn, giọng của Phó Yên dày dặn và thiên về lạnh lùng hơn.
Cô ta cứ cố nắn giọng theo kiểu mềm mại, ngọt ngào như vậy nghe cũng thấy hơi kì quặc, cứ y như tiếng thủy tinh cào lên mặt đất vậy, không những khó nghe mà còn chói tai nữa.
Phó Yên chẳng hề thấy cái kiểu làm bộ làm tịch của mình có vấn đề gì.
Đám bạn thân bên cạnh cô ta cũng chẳng chỉ ra vấn đề mà còn dối lòng khen giọng cô ta ngọt ngào, nói chuyện kiểu đó đáng yêu lắm.
Phó Yên tin đó là thật càng cố sức luyện tập, dẫn đến bây giờ, vừa mở miệng ra là cô ta đã quen thói chèn ép khí quản, nói năng ỏn à ỏn ẻn.
Cô ta chẳng để ý chân mày thiếu niên đã nhíu chặt, chỉ thấy đối phương đứng yên bất động cách cửa mấy bước chân, mặc cô ta có mời mọc cũng chẳng hề có ý định nhúc nhích.
Trên mặt cô ta hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng nhìn qua phòng học một lượt thì chẳng có ai khác ngoài hai người họ.
Sự xấu hổ của Phó Yên đã vơi đi ít nhiều, lại bắt đầu ra sức mời mọc: “Anh không muốn ăn cơm với em thì chúng ta đứng đây nói luôn cũng được.”
“Đừng hành động theo cảm tính nữa, anh nhận sai với cha em rồi về lại nhà họ Phó đi.
Nhà họ Phó mới là nhà của anh, người một nhà đâu có giận nhau lâu được.”
Thiếu niên kiên quyết dọn ra khỏi nhà họ Phó khiến Phó Yên thực sự rất ngạc nhiên.
Nhưng dựa vào khả năng kinh tế và quan hệ của nhà mình, cô ta cũng không cho là Thẩm Ân lại chịu từ bỏ thật, cùng lắm cũng chỉ là hơi bất mãn, không cam tâm, đợi nguôi ngoai thì lại quay về thôi.
Ấy thế mà Thẩm Ân rời đi gần một tháng trời, chẳng gọi về nhà cuộc điện thoại nào, càng chẳng liên lạc với cô ta.
Cô ta còn xin số điện thoại của anh từ chỗ Lý Lam nhưng gọi hai lần vẫn chẳng có người nghe, kết bạn Wechat không được chấp nhận mà gửi tin nhắn cũng không thấy hồi âm.
Hai hôm trước cô ta còn định gọi điện thoại để thử xem thế nào lại phát hiện số máy của mình đã bị chặn rồi.
Cô ta cũng bó tay, chỉ đành chạy đến tận phòng học chặn anh lại.
Cô ta chọn lúc buổi trưa vắng người vì sợ thiếu niên không nể mặt mình, nói ra những lời khiến người ta giật mình.
Quả đúng như dự đoán, dù đã không gặp nhau một thời gian nhưng Thẩm Ân vẫn cứ lạnh lùng với cô ta.
May mà không có ai trông thấy tình cảnh khốn khổ này của Phó Yên nên cô ta mới có thể tiếp tục mặt dày tự an ủi bản thân không sao hết.
Cô ta vốn là kẻ sẽ không nhún nhường, khiến bản thân chịu thiệt, đến nước này thì cũng xem như đã nhẫn nại với Thẩm Ân lắm rồi.
Có hảo cảm là thật nhưng cũng chưa đến mức thật lòng thật dạ, chính ham muốn chinh phục đầy mãnh liệt đã giúp cô ta nhẫn nhịn trước tất cả sự lạnh lùng và khinh thường của thiếu niên.
Trước kì kiểm tra hàng tháng, danh tiếng của Thẩm Ân ở Thịnh Phong vẫn chưa quá rầm rộ, nhưng từ sau khi bỗng nhiên nổi lên sau kì kiểm tra hàng tháng lần thứ nhất, ở Thịnh Phong không ai là không biết đến vị thần thánh này.
Thậm chí chuyện về anh còn lan truyền đến cả khối lớp mười và lớp mười một, có rất nhiều đàn em khóa dưới chạy đến lớp Hai, giả vờ đi ngang qua hành lang để ngó thử xem vị học thần trong truyền thuyết ấy trông như thế nào.
Đám lớp Bảy khối mười hai mà Phó Yên đang theo học cũng không ngoại lệ.
Bọn họ học ban xã hội, số lượng học sinh nữ đông hơn hẳn, người thích bàn luận những chuyện bát quái không hề ít.
Gần đây, chủ đề được các cô ấy nhắc tới nhiều nhất chính là Thẩm Ân.
Vẻ ngoài điển trai, vóc dáng cao ráo, quan trọng nhất là thành tích học tập xuất sắc rất nhanh đã trở thành nam khôi mới thay thế vị trí của Quý Phong trong lòng các cô ấy.
Hầu hết con gái ở độ tuổi này chẳng nghĩ ngợi quá nhiều, thích cũng chỉ đơn giản là thích thôi.
Có người mê mẩn vẻ ngoài, có người say đắm thành tích vượt trội, cũng có người cảm thấy nhân phẩm của đối phương tốt.
Có đủ mọi loại lý do nhưng sẽ có rất ít người thay đổi cái nhìn với anh chỉ vì gia cảnh.
Hơn nữa kiểu thích này phần lớn là ngưỡng mộ, chỉ có thể đứng ở xa nhìn ngắm mà không dám mạo phạm, điểm này khác với Phó Yên.
Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nghi ngờ cái duyên qua đường của Thẩm Ân.
Có rất nhiều người muốn kết bạn với học thần, nhưng vì thiếu niên lúc nào cũng lạnh lùng với người khác nên chẳng ai dám mù quáng xông pha, sợ lại phải khó xử khi bị từ chối.
Mà Phó Yên sau khi vô tình nhắc với bạn bè bên cạnh chuyện quan hệ giữa mình với Thẩm Ân không tồi, nhận được hàng đống ánh mắt ngưỡng mộ, lại càng trở nên kiêu ngạo.
Cô ta vô cùng tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ của mấy cô bạn kia, cảm giác nở mày nở mặt như thể bản thân đã độc chiếm được thứ đồ mà người khác ước ao còn chẳng có.
Chuyện đáng tự hào như vậy là vốn liếng cô ta có thể tùy ý mang ra lấy le với người khác.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong mắt Phó Yên, Thẩm Ân chính là một món đồ có thể thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta.
Ở Thịnh Phong có càng nhiều người biết đến tên thiếu niên thì cô ta lại càng muốn có được anh.
Nếu thành công thì đây đúng là chuyện khiến người ta có cảm giác thành tựu.
Trước đây, cô ta nhắm vào ai thì chưa đến hai tuần đã bắt được, dù người ta có ngoan cố hơn cũng không sao cản được bước tiến công đầy chủ động của cô ta, duy có Thẩm Ân không nể mặt cô ta hết lần này đến lần khác, chẳng hề có sự lịch sự, khách sáo nào.
Phó Yên thầm rủa mấy câu trong lòng, trên mặt vẫn giữ vững sự dịu dàng và buồn bã trước sau như một, ra cái vẻ muốn tốt cho thiếu niên.
Cô ta nói nhiều vậy rồi mà đối phương vẫn cứ thờ ơ, điếc không sợ súng liếc nhìn cô ta, chỉ thiếu mỗi chưa viết hẳn hai từ chán ghét lên trên mặt.
Phó Yên khó chịu trong lòng, thầm cắn răng, lùi ra sau một bước, mắt đỏ lên, giọng nói bao dung đầy nhẫn nại: “Cuối tuần này là sinh nhật cha, nếu anh nghĩ thông rồi thì về sớm nhé.
Sau khi anh đi, dì Lý Lam mất ăn mất ngủ, gầy đi nhiều lắm.
Có thời gian thì anh về nhà thăm dì đi.”
Vừa nói, cô ta vừa lấy ra một tấm thiệp từ trong chiếc cặp chéo nhỏ đưa cho thiếu niên trước mặt: “Em biết trên người anh không có tiền.
Trong thẻ này có hai mươi nghìn tệ, là nửa năm tiền tiêu vặt của em, anh giữ lấy mà dùng.
Nếu không đủ thì em lại đến xin cha.”
Cô ta tự cho rằng mấy câu này đã đủ thành ý rồi, nào ngờ thái độ của Thẩm Ân vẫn cứ dửng dưng như không, không những không nhận lấy tấm thẻ, còn nhìn cô ta bằng ánh mắt như đang nhìn rác rưởi.
Thực ra Thẩm Ân cũng phiền muộn lắm, cũng muốn đuổi cô ta đi từ nãy rồi, nhưng liếc thấy Nguyễn Nhuyễn đang vui vẻ gặm cá khô, nhìn chằm chằm ra cửa, anh lại cố nhẫn nại.
Anh sợ bản thân có thái độ quá tồi với một cô gái sẽ khiến cô có ấn tượng không tốt.
Nhưng nhịn đến lúc này thì ngoài một từ “cút” ra chẳng có từ ngữ nào có thể miêu tả chính xác tâm trạng anh bấy giờ nữa.
Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào không nghe hiểu tiếng người như Phó Yên, anh đã nói không còn liên quan gì đến nhà họ Phó nữa rồi mà cô ta còn muốn tiếp cận khiến anh buồn nôn như vậy.
Giới hạn đạo đức tự thân cuối cùng khiến anh không thể văng tục với một cô gái, càng không thể làm ra chuyện xuống tay đánh mắng không cần thiết được.
Bảo đối phương cút đã là lời hăm dọa ở mức cao nhất của anh rồi.
Nhưng vì ngại người ta là con gái nên lời đã ra đến miệng nhiều lần rồi nhưng anh cũng không nói hẳn ra.
Đúng lúc Thẩm Ân sắp không nhịn nổi nữa thì anh thấy Nguyễn Nhuyễn đứng dậy, vui vẻ bước lại gần anh.
Một cái đầu nhỏ đột nhiên ló ra ở cửa khiến Phó Yên đang mở cờ trong bụng bị dọa sợ.
Tay cô ta run rẩy, tấm thẻ ngân hàng nhẹ tênh nhẹ nhàng đáp đất, không cuộn lên chút bụi nào.
Nguyễn Nhuyễn cúi xuống nhặt tấm thẻ ngân hàng lên, kẹp ở đầu ngón tay nhìn, tặc lưỡi vài cái, trên mặt để lộ sự nghi hoặc: “Nửa năm tiền tiêu vặt mới có hai mươi nghìn á.
Nhà họ Phó sắp phá sản rồi hay ông Phó trọng nam khinh nữ, chỉ cưng chiều anh của cậu?”
Lời nói đầy châm chọc và giễu cợt này khiến mặt Phó Yên đỏ bừng.
Cô ta vừa thấy tức vừa thấy xấu hổ vì chuyện xảy ra trước đó đã bị người ta nhìn thấy.
Tiền mua đồ trang điểm của cô ta một tháng không chỉ dừng ở con số đó, chỉ lấy ra hai mươi nghìn mà lại bảo là nửa năm tiền tiêu vặt là vì cô ta không nỡ cho nhiều tiền quá.
Lại nói, cô ta nghĩ rằng Thẩm Ân nghèo thế, chắc chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, nên mới nói nửa năm để ra vẻ bản thân hào phóng lắm.
Câu này nói ra có lẽ sẽ lừa được người bình thường nhưng người đang đứng trước mặt nở nụ cười yêu kiểu với cô ta lại là thiên kim của nhà họ Nguyễn, Phó Yên mấp máy môi, không sao cãi lại được câu nào.
Đôi mắt trong veo ấy thật giống như đang soi xét tất cả mưu đồ trong lòng cô ta, khiến cô ta không biết trốn vào đâu..