Lộ Tiểu Mạt tỉnh dậy, nhìn xung quanh bốn phía, cô đang ở trong một căn phòng với tông nền đen chủ đạo, vô cùng lạnh lẽo.
Hoang mang xuống giường, sờ lên vết hằn thâm tím trên cổ, mới gần đây cô dường như đã cảm nhận được cái chết.
Đây là nơi đâu, chẳng phải trước đó cô ở trong căn biệt thự sao? còn... Liễu Hoa Y?
Đang mơ màng và nghi vấn cánh cửa được mở ra, một cô hầu gái bước vào, cô hỏi:" Tôi đang ở đâu?"
" Dạ tiểu thư đang ở dinh thự của Thẩm thiếu gia"
Lộ Tiểu Mạt khẽ cụp mắt xuống, vậy là đã bị Anh biết mình lén tới biệt thự ngoại ô, ngẩng mặt lên che giấu đi cảm xúc trong mắt:" Anh đâu rồi? "
" Dạ tiểu thư, hiện thiếu gia đang bận rộn việc công ty, cậu ấy bảo cô hiện cứ ở tại đây đợi cậu ấy"
Lộ Tiểu Mạt:" Tôi muốn về nhà, chuẩn bị xe cho tôi"
" Thứ lỗi thưa tiểu thư, thiếu gia không hạ mệnh lệnh đưa tiểu thư về"
Lộ Tiểu Mạt nôn nóng:" Anh ấy muốn tôi ở đây, giam cầm tôi sao, tôi nói tôi muốn về nhà, cô mau để tôi nói chuyện với anh"
Nói xong cô liền muốn xông ra khỏi phòng nhưng đầu óc liền trở nên choáng váng....ngất đi...
Thẩm Tư trở về biệt thự trong sự mệt mỏi, bước vào nhà liền nghe thấy tiếng đập đồ ở trên lầu, bước lên lầu, mở cửa phòng.
Một chiếc đèn ngủ ném thẳng về phía hắn, nhanh chóng né tránh, ngước mắt lên nhìn người con gái trước mặt, một thân tóc tai bù xù, đôi mắt ánh lên sự giận dữ, cả căn phòng bị cô xáo trộn không còn thứ gì lành lặn.
Nuốt lửa giận vào trong, bước từng bước về phía cô, nhẹ ôm cô vào lòng giải thích.
"Tiểu Mạt, là anh lo lắng cô ta sẽ làm gì em, em phải tin anh, là cô ta đang châm ngòi ly gián quan hệ của chúng ta, bây giờ là thời điểm phải thật sự bình tĩnh"
Lộ Tiểu Mạt giãy khỏi vòng tay hắn:" Anh, không phải em không tin anh nhưng mà anh đưa em về nhà có được không"
Đôi mắt Thẩm Tư vằn lên tia máu, nắm chặt bả vai cô:" Lộ Tiểu Mạt em đừng hòng rời khỏi tôi, tôi nói cho em biết Lộ gia bây giờ đã không còn là nhà của em lâu rồi" nói xong hắn liền rút ra một bản hợp đồng.
Trên bản hợp đồng có viết vào năm cô tuổi sẽ là người của Thẩm gia, Lộ gia không được quyền xen vào bất cứ quyết định gì của Thẩm gia cả, bản hợp đồng đã được kí cách đây năm nghĩa là vào năm cô tuổi, ba cô đã bán cô cho người đàn ông này.
Lộ Tiểu Mạt run rẩy, cầm lấy tờ giấy, điên cuồng xé, xé nát tờ giấy ra thành nhiều mảnh nhỏ, không thể tin vào thực tại tàn khốc, cô khóc rống lên.
Thẩm Tư lẳng lặng ôm cô vào lòng, nhẹ kề sát tai cô gằn từng chữ:" Tiểu Mạt anh yêu em, em không thể rời xa anh được đâu, chẳng phải anh đã chơi trò chơi đuổi bắt này với em đủ lâu rồi sao"
Nói xong hắn liền cúi xuống hạ một nụ hôn điên cuồng, mặc kệ sự chống trả dữ dội của người trong lòng, cuồng bạo ném cô lên giường.
--------------------------
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thân thể đầy những vết đỏ mờ ám, có vết răng, có vết cắn đến chảy máu, Lộ Tiểu Mạt lặng lẽ rơi nước mắt, nằm trên giường như một con búp bê rách nát, không thể tin rằng người đàn ông đáng sợ này là Anh của cô, Anh của cô dịu dàng và trân trọng cô biết bao nhiêu.
Đôi mắt đỏ quạnh hằn lên tia máu, vì sao, là tại Liễu Hoa Y là tại cô ta Anh mới trở nên như vậy, đúng vậy là tại cô ta.....
--------------------------
Dưới sự cố chấp cùng kiên quyết không nằm viện của Hoa Y, ba Liễu và mẹ Liễu đành phải chấp thuận, nhưng đi cùng với sự chấp thuận ấy là cô có thêm một miếng cao da chó mang tên Liễu Hi Thần.
Nhắm đôi mắt lại, cơ thể thả lỏng, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ....
Ngủ được cái rắm ý, có thằng cha ngồi bên cạnh nhìn mình đắm đuối / có là thần tiên cũng không thể nào ngủ nổi.
Hoa Y nghiêng đầu, mắt nhìn nhau, s...p...ps,p,... đụ má khô hết mắt bà rồi, bực bội điên cuồng chớp mắt mà người bên cạnh vẫn như tượng gỗ nhìn cô sát sao.
Cô nổi quạu, không thể chịu được nữa đùng đùng lật chăn, bước xuống giường, đi được tới cửa phòng liền bị kéo giật lại, nhìn xuống sợi dây vải được buộc ở eo, lại lần theo sợi dây, đầu kia sợi dây được nằm gọn trong lòng bàn tay của người nào đó.
Liễu Hi Thần thấy ánh mắt cô nhìn hắn mang thêm chút sát khí, hận không thể lăng thây vạn đoạn hắn, nở một nụ cười ngây thơ vô số tội nhìn cô nói:" Đừng nhìn anh như thế, chẳng phải em đã hứa với ba mẹ là những giờ nghỉ đều qua phòng y tế để anh kiểm tra, đặc biệt là nói theo nguyên văn câu của em 'Ba, mẹ yên tâm đi từ đầu đến chân, cả sợi tóc con cũng cho anh kiểm tra luôn được chưa"
Nói xong ánh mắt híp lại đảo mắt nhìn cô từ đầu đến chân, Hoa Y nổi hết một tầng da gà, thật sự muốn chặt hắn ra rồi quăng cho chó ăn.
Thấy cảm xúc của kí chủ không ổn định đành phải can ngăn
[ kí chủ bình tĩnh, hạ hỏa hạ hỏa nào] nói xong liền lấy quạt xum xum xoe xoe hầu hạ đại gia nhà nó.
Hoa Y nuốt xuống ý định giết người phi tang xác, giằng đứt sợi dây quấn quanh eo, đùng đùng đạp cửa xông ra ngoài.
Chàng trai mặc áo blouse trắng đôi tay còn đang cầm đầu kia của sợi dây khẽ ngẩn ngơ, nhìn bóng hình cô đùng đùng bước ra cửa lại nhìn xuống chỗ đã bị cô giằng đứt, môi khẽ nhếch nở một nụ cười không biết làm sao, ánh mắt ngập tràn dung túng, đôi tay nhẹ mân mê sợi dây.