Hoa Y mang tâm trạng tốt trở về phòng, mặc dù hôm nay không gặp nam chính, nhưng bù lại cô cũng có khoảng thời gian tiếp xúc với nam phụ, tiến độ hẳn cũng sẽ nhanh hoàn thành thôi.
Cô về phòng, thay trang phục, Châu Âu cổ đại cái gì cũng tốt, ngoại trừ một việc, các tiểu thư, công chúa đều là một ngày thay , bộ váy, hơn nữa váy áo lại quá phiền phức, nhiều lớp, nặng trịch, Hoa Y thầm than khổ, mà vẫn phải chịu đựng cảnh hầu gái giúp cô mặc quần áo như chơi búp bê.
Hoa Y sau khi thay một chiếc váy xanh ngọc thanh mát, liền đi vườn hoa thưởng thức trà bánh, nữ hầu dẫn theo chàng hiệp sĩ mà cô đã chọn, hắn y như lời cô dặn, không mặc giáp sắt, quần áo đơn giản, hơi bạc màu.
Hoa Y nâng chén trà, một ngụm trà đi xuống, khóe miệng khẽ câu lên, này vị trà đúng như nàng dự liệu, Hoàng gia Châu Âu, trà cũng là cực phẩm.
Sau mới liếc đến người bên cạnh, cho lui hầu gái, chỉ còn lại cô và hắn, cô nói: "Lại gần đây"
Chàng trai bước đến trước mặt cô, quỳ một gối xuống, nước chảy mây trôi, làm vô cùng nhuần nhuyễn, lại thêm một chút phong phạm của quý tộc.
Hoa Y cúi xuống nhìn hắn, lấy quạt che miệng khẽ cười: "Không cần lúc nào cũng quỳ xuống đâu, ta không có sở thích bắt người khác quỳ trước mặt ta", thấy hắn chỉ nói độc một chữ "Dạ", cũng không đứng lên, cô lại nói: "Ngươi tên là gì"
Chàng trai khuôn mặt vẫn chưa ngẩng lên: "Thần tên Theodore người có thể đặt một cái tên mới, nếu người không thích nó"
Hoa Y cảm thấy không thú vị, tên này cũng quá cẩn thận rồi, chắc có liên quan đến quá khứ của hắn.
Cô nở nụ cười tinh quái, chậm rãi đứng lên, gập lại quạt, đầu quạt nâng cằm hắn, khiến hắn ngẩng lên nhìn cô, cô tuyên bố rõ ràng rành mạch: "Được rồi Theodore, ngươi cẩn thận như vậy, làm ta có chút không vui, từ bây giờ ta sẽ gọi ngươi là Theo, ngươi đã đi theo ta, trừ khi ta bắt ngươi quỳ, không thì không ai có thể bắt ngươi quỳ xuống, kể cả Phụ hoàng, ngươi nghe rõ chưa"
Theodore đôi mắt va chạm vào ánh mắt nàng, mắt nàng vô cùng đẹp, một màu xanh biển dịu nhẹ, khiến cho lòng người an tâm, chợt nàng lại cúi người xuống, mái tóc vàng nhạt dài, quét qua mặt hắn, khiến mặt hắn có chút ngứa, cũng có chút nhộn nhạo, nàng nói: "Đã nghe rõ chưa?"
Lúc này hắn mới lấy lại được tinh thần, miệng khẽ mấp máy: "Dạ, thần đã nghe rõ"
Khoảng cách lại kéo xa, cô bước về trên ghế, ngồi xuống, cắn một miếng bánh ngọt, vẫy hắn lại đây, nuốt xuống miếng bánh, cô nói: "Ta hơi nóng, ngươi quạt cho ta", nói xong cũng đưa cho hắn cây quạt trong tay mình.
Hoa Y được người phục vụ mát mẻ, thế nào lại ngủ thiếp đi...
Theodore tầm mắt lướt qua, thấy nàng đã ngủ, hàng mi cong nhẹ phủ bóng trên làn da trắng ngọc, khóe miệng còn dính chút vụn bánh, hơi thở đều đều, thật sự đã say giấc.
Hắn không ngăn được tầm mắt mình, lại di chuyển xuống phía dưới, bộ váy xanh ngọc, ôm ngực, vì nàng ngủ mà có chút lộn xộn, hở ra một khe rãnh mê người, khuôn mặt của hắn nóng lên, vội vã rờ mắt đi, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà quạt mát cho nàng, đôi mắt cũng không có liếc ngang liếc dọc.
----------------
Hoa Y ngủ một giấc thật sâu, thấy sắc trời cũng chuyển tối, liền quay về.
Trên hành lang cô lại gặp một tên có trong danh sách trả thù ngọt ngào của nguyên chủ, Hầu tước Harriet, phải nói nếu tình yêu của nguyên chủ khiến cho cô ấy rơi vào bi kịch, thì người một tay tạo nên bi kịch ấy, tất nhiên là Harriet rồi.
Hắn bước qua hướng nàng hành lễ, nàng cũng đáp lại hắn một nụ cười tiêu chuẩn, lướt qua hắn mà đi.
Hắn nâng lên lông mày, khoé môi treo lên nụ cười.
"Đại công chúa, ta nghe nói vài ngày trước người là bị sinh vật hắc ám làm cho kinh sợ, chẳng hay công chúa đã đỡ phần nào chưa?"
Nàng cứng nhắc quay người lại, khóe môi câu lên, nụ cười có chút gượng gạo trả lời hắn: "Hầu tước quan tâm, ta vẫn là ổn rồi, cảm ơn ngài", nói xong liền nhún người đáp lễ, nhanh chóng quay người, biến mất tại hành lang.
Bỏ lại Harriet với ánh mắt sâu xa, hắn đây là không biết vị đại công chúa này lại chạy trốn hắn, giống như hắn là sinh vật hắc ám vậy? Nở nụ cười tràn đầy ý vị.