Hoa Y túc trực bên giáo đường chơi với Churc, tiện thể tiếp xúc với chủ nhân của nó luôn, cũng không ngờ hôm nay lại gặp được nam chủ.
Nam chủ quả nhiên là hàng cực phẩm, chân dài, eo thon, dáng người cao ráo, chắc khỏe, nhận ra hắn đã chú ý đến ánh mắt của cô, Hoa Y dẫn theo Churc bước đến.
Nở một nụ cười chuẩn mực, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nàng nói: "Xin chào, thật lâu mới có thể gặp được ngươi, cảm ơn ngươi ngày đó đã cứu ta"
Elvis ngạc nhiên một chút, sau lục lại kí ức, nàng là đại công chúa Cecilia, đúng là mấy ngày trước hắn đang làm nhiệm vụ, cũng tiện tay cứu nàng.
Hành lễ nhỏ, hắn nói: "Không có gì, đó là trách nhiệm của ta, người không cần để trong lòng"
Nàng lại không cho là đúng, lắc đầu: "Dù sao vẫn là ơn cứu mạng, ngươi cứu công chúa Cecilia thì là vì trách nhiệm, nhưng ngươi lại cũng cứu cả Cecilia, ơn này vẫn là cần phải trả"
Elvis nhìn nàng, chưa kịp nói gì, tiếng khóc của trẻ con đã cắt ngang hắn.
Nàng chú ý đến cô bé phía sau hắn, - tu sĩ không ngừng dỗ dành, nhưng cô bé chưa hề ngừng khóc, còn do sợ hãi người lạ, khóc rống lên to hơn, khuôn mặt nhỏ tràn trề nước mắt, chiếc váy cũng lấm lem bùn đất, trông như con búp bê tinh xảo bị vứt bỏ.
Nàng không đành lòng, bước đến, lại hướng về phía các tu sĩ: "Cô bé này sao vậy?"
Các tu sĩ cùng giải thích: "Dạ, lúc đi làm nhiệm vụ, chúng thần gặp được cô bé trong căn nhà, cả nhà cô bé đều bị sinh vật hắc ám giết chết, lúc chúng thần phát hiện, cô bé đã như vậy rồi, không ăn không uống, chỉ khóc lên, khóc mệt thì ngủ, dậy lại khóc.
Nàng thở dài, nói: "Để ta thử xem sao"
Elvis bước lại gần, đại khái hắn cũng đã từng thử dỗ cô bé, nhưng nó chưa hề nín khóc, hắn là hứng thú nhìn nàng.
Thấy nàng ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, đôi tay đặt lên đầu cô, khuôn mặt ánh lên sự chân thành, cùng dịu dàng, sau lại có chút mạnh mẽ, nàng nói: "Người mất cũng đã mất rồi, họ mất nhưng họ đã bảo vệ được em, còn em phải sống thật tốt, thật lâu, thật khỏe mạnh để không phụ lòng của họ"
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt đỏ hoe, mở miệng cùng chất giọng khản đặc, dường như sắp mất tiếng, hẳn là đã khóc rất nhiều: "Cha...mẹ em, em rất nhớ họ, tại sao họ lại bỏ em, bọn chúng...những sinh vật rất đáng sợ...chúng...huhu em sợ lắm, em nhớ cha, mẹ..."
Elvis thấy ánh mắt nàng đỏ lên, ẩn sâu một tầng hơi nước, những tưởng nàng đang thu mình trong thế giới riêng, nàng lại mạnh mẽ đứng lên, ôm cô bé vào lòng.
"Ta biết, ta hiểu mà, mẫu hậu ta cũng là do bọn chúng, nhưng em biết đấy, em nhìn ta xem ta vẫn sống thật vui vẻ, thật sảng khoái, vì ta biết, người ở trên trời
luôn dõi theo ta"
Cô bé ôm nàng khóc nấc lên, gào thật to, dường như trút hết tất cả những nỗi đau, vào trong tiếng khóc, không bao lâu, khóc mệt lại thiếp đi.
Elvis nhìn nàng ôm đứa trẻ, từ từ đứng lên, đôi tay bé vẫn gắt gao siết chặt tay nàng, mạc danh lại có chút nhớ đến vợ con hắn, đã bao lâu rồi, đã bao lâu rồi, hắn quên mất rằng mình từng có một gia đình, một gia đình đầm ấm, với người vợ dịu dàng, cùng đứa con ngây thơ, chớp mắt, đôi mắt đã hơi đỏ, nhưng mà hắn đã đánh mất họ rồi, là đánh mất vĩnh viễn.
Hoa Y nhìn hắn thẫn thờ, cô tổng là hiểu hắn đang nhớ đến điều gì, cố ý nhắc nhở hắn: "Elvis, xin lỗi nhưng ngươi có thể bế bạn nhỏ này giúp ta không, tay ta..."
Elvis lúc này mới sực tỉnh, cũng nhanh chóng vòng tay qua ôm cô bé đã ngủ, nhưng vì tay cô bé vẫn siết thật chặt tay nàng, hắn và nàng đành phải rút ngắn khoảng cách, một người bế, một người nắm tay, bạn nhỏ mới chịu ngủ yên.
Cả quãng đường đều duy trì không khí im lặng, nàng thấy có vẻ không ổn, đành phải lên tiếng: "Elvis, dường như lúc nãy...ngươi đang nghĩ về chuyện gì đó?"
Elvis có chút ngạc nhiên vì độ nhạy bén của nàng, hắn không giải thích chỉ hỏi lại: "Sao người nghĩ vậy?"
Hắn thấy nàng nở nụ cười, đáy mắt tràn ngập ý cười nhìn hắn, môi đỏ khẽ mở: "Bởi vì, khi nãy khuôn mặt của ngươi tràn ngập tình cảm, cùng hạnh phúc, sau...lại không rõ, có chút bi thương cùng thống khổ..., hẳn là một kí ức không vui"
Elvis kinh ngạc bởi câu trả lời của nàng, sắc mặt hắn hiện hữu rõ ràng vậy sao? Phải nói khi làm bộ đội đặc chủng, hắn đã được huấn luyện sắc mặt, vốn nên vạn năm như một, đến vợ hắn cũng chưa từng đoán được khi nào hắn vui hay buồn, rốt cuộc...chắc có lẽ, thời gian ở nơi đây khiến hắn thay đổi.
Elvis cho rằng như vậy, lại rất tự nhiên trả lời nàng: "Đúng là có nghĩ về một số chuyện..."
Không khí lại im lặng...
Chợt hắn thấy nàng dừng bước chân, cũng quay lại, hắn thấy nàng dùng khuôn mặt dịu dàng, cùng chân thành nhìn hắn, rực rỡ như ánh ban mai, nàng khẽ nói.
"Elvis cứ để mọi chuyện trong lòng, sẽ rất nặng nề, nếu có chuyện gì ta có thể giúp, ngươi hãy nói với ta, công chúa Cecilia không thể làm bạn với Elvis, vậy ta chỉ là Cecilia có thể làm bạn với Elvis không?"
Elvis hô hấp đình trệ, thật lâu sau mới lấy lại được chú ý, hắn nói: "Được, cảm ơn người...Cecilia..."