Hoa Y chớp mắt tỉnh dậy, lôi ra điện thoại, nhưng lại hết pin, làm cô không biết cô đã ngủ bao lâu rồi nữa, trong này khá u ám, thậm chí cô còn không biết hiện tại đang là ngày hay đêm, vẫn nên tìm cách ra khỏi đây thôi, không cô sắp hòa mình thành mấy vị nha hoàn bị bồi táng theo thái tử luôn rồi.
Lại tìm hết một lượt nhưng không phát hiện gì, Hoa Y thực sự không hiểu rốt cuộc trí tuệ của người cổ đại đến mức độ nào, mới khiến cho một người hiện đại như cô đây bó tay.
Chợt một tiếng cạch vang lên.
Hoa Y bước về phía phát ra tiếng động, là quan tài của thái tử, sao nó lại phát ra tiếng động, nói mới nhớ, cô đã kiểm tra khắp căn phòng, nhưng quan tài của hắn, thì lại chưa ngó qua.
Bước về phía quan tài, Hoa Y xem xét một lượt bên ngoài, dường như không có vấn đề gì, nhìn vào di thể bên trong, thầm thở dài, xin lỗi hắn, không biết hắn xui bao nhiêu kiếp mới gặp kẻ như cô, đã xông vào nơi an nghỉ của hắn, lại còn đào lên xác hắn, bây giờ còn sờ mó hắn luôn, thấy cũng tội...mà thôi cũng kệ.
Hoa Y sờ bên trong quan tài, đưa tay ra sau lưng di thể,...chờ chút...có gì đó lõm xuống, nhưng làm cách nào, cho dù cô ấn, chạm, nó cũng không mở ra, Hoa Y dứt khoát lật di thể nằm nghiêng, nhảy vào trong quan tài, chợt thấy quan tài chuyển động, dường như...sụp xuống một chút.
Khuôn mặt cô tái lại...xin đừng như cô nghĩ chứ, này người cổ đại thực sự có biến thái quá rồi không, cách để mở ra cơ quan, là trọng lượng ạ, mà trọng lượng trụ trên quan tài, nói cách khác để mở được lối ra, trên quan tài phải đủ số cân nặng để kịch hoạt được cơ quan.
........
Thật sự lần đầu tiên cô phải thán phục trí tuệ của người cổ đại, tại hạ thực sự bái phục.
Hoa Y nhanh chóng trèo ra, đóng lại nắp quan tài, sau cùng ngồi lên đó, nhưng cơ quan vẫn không kích hoạt.
Vâng thế là Hoa Y phải dùng hết sức chín trâu hai hổ để khênh tất cả những vật dụng có trong lăng mộ đặt lên trên quan tài, thật may là quan tài thời Trầm không phải hình vòng cung, không thì chắc chắn cô sẽ là người thứ bồi táng theo vị thái tử Trầm quốc.
Tất cả những vật dụng được đặt lên quan tài, nhưng vẫn chưa xuất hiện gì, Hoa Y thở dài, bò luôn vào bên trong quan tài, nằm đối diện di thể, mặt đối mặt, quan tài khá là chật hẹp, cô cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tận dụng thêm khối lượng của bản thân, đành phải có chút phi lễ với người đã khuất vậy.
Nhưng cho dù vậy, vẫn không có gì xảy ra, Hoa Y có chút thất vọng, chợt thấy không khí lạnh lẽo ập đến, người bên dưới tỏa ra hàn khí mãnh liệt, khiến Hoa Y rùng mình, hắt xì mấy cái, đôi tay lại không tự chủ được có chút run rẩy, này tình huống không phải là cô phi lễ hắn nên hắn hiện hồn về bóp chết cô chứ, thực sợ hãi quá đi.
May thay một tiếng kịch vang lên, quan tài sụp xuống, Hoa Y nhanh chóng trèo ra ngoài, thấy cửa đã mở, cùng cầu thang đi lên, ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra.
Hít được không khí bên ngoài, tâm tính mới ổn định đôi chút.
Bên ngoài đang là sắc chiều, cô đã ở trong lăng mộ một ngày sao? Hoa Y tìm về thôn làng, thấy rất nhiều thanh tra, cùng rào chắn ở khắp nơi.
Đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì một người đàn ông bước nhanh đến, ôm lấy cô, đưa tay lên vuốt tóc cô, hơi thở còn chưa bình ổn, đã ra sức trấn an cô: "May mà em không sao, gặp phải chuyện rất đáng sợ đúng không, có anh đây rồi, đừng sợ, anh đưa em về nhà".
Người này là Doãn Minh Triết, anh trai của nguyên chủ, bây giờ có lẽ là anh trai cô đi.
"Được rồi, em không sao, em còn chưa cần anh an ủi gì gì đó đâu, anh bù lu bù loa lên làm gì đó", Hoa Y khuôn mặt có chút nhăn nhó, khinh thường nhìn về phía hắn.
Doãn Minh Triết ngạc nhiên nhìn cô, hắn vẫn luôn biết sau vẻ ngoài kiêu ngạo thì cô vốn rất trẻ con, nhưng mà, từ khi lên tuổi, ở trước mặt hắn, cô chưa bao giờ biểu hiện ra nét trẻ con của mình, lúc nào cũng giống như bà cụ non, răn dạy hắn, sao hôm nay lại khác biệt rồi?
"Em không phải bị đập trúng đầu chứ? Để anh chở em đi bệnh viện nhé, để nặng là chữa không được đâu", Doãn Minh Triết hướng cô, khuôn mặt nghiêm túc.
Hoa Y đưa tay, bẹo má hắn, giọng nói mất kiên nhẫn: "Anh đưa ai đi bệnh viện hả, hiện tại nhiệm vụ của anh là nói cho em, tại sao anh lại ở đây, và rốt cuộc thôn làng xảy ra chuyện gì rồi".
Doãn Minh Triết đưa tay lên xoa má bị cô véo đỏ, nhưng khuôn mặt lại nghiêm túc, hắn dắt tay cô, nói: "Trên đường về anh sẽ kể cho em, hiện tại chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây".
"Anh Minh Triết, cô ấy là một trong những nhân chứng, anh không thể cứ đưa cô ấy đi như vậy được", từ đằng sau một giọng nói của đàn ông vang lên.
Hoa Y xoay người lại, nhưng tầm mắt lại bị Doãn Minh Triết che mất, bóng lưng hắn chắn toàn bộ ánh nhìn của người đối diện.
"Em gái tôi không có liên quan gì đến việc này hết, nó còn phải đến bệnh viện điều dưỡng, các anh không có quyền nhúng tay vào đâu", Doãn Minh Triết hất cằm hướng người trước mặt nói.
Hoa Y nhích thân mình một chút, nhìn rõ ràng người đàn ông đối diện là ai, đây không phải Cẩn Ngôn, nam chủ của chúng ta sao, mặc dù lúc nguyên chủ chết, nam chủ vẫn chưa xuất hiện, nhưng từ miệng cô vẫn moi ra được một chút thông tin của hắn.
Cẩn Ngôn, thiếu gia nhà họ Cẩn, gia tộc từ đời cụ nội có truyền thống bắt ma, nhưng đến thời cha mẹ hắn, thì chuyển qua kinh doanh, Cẩn Ngôn sinh ra có con mắt âm dương, có thể nhìn thấy các linh hồn, cũng vì thế hắn có hứng thú với thế giới âm linh, mặc dù gia tộc đã chuyển qua kinh doanh, nhưng hắn lại chọn làm thầy bắt ma, nối nghiệp cụ nội của hắn.
"Xin chào cô Doãn Hoa Y, tôi là Cẩn Ngôn, một thầy bắt ma, mấy ngày trước cô đã ở đây cùng với cô Hạ Uyển Đồng phải không, tôi muốn lấy một chút lời khai của cô, liệu cô có bớt chút thời gian?", Cẩn Ngôn hướng về phía cô nói.
Hoa Y liếc qua hắn, liền cụp mắt, kéo tay Doãn Minh Triết, chỉ để lại một câu: "Không rảnh, cũng không muốn nói chuyện, tạm biệt".
Cẩn Ngôn đôi mắt híp lại, nhìn theo bóng dáng người khuất dạng.
"Cậu Cẩn, có cần điều người giữ cô ta lại không?", trợ lý bên cạnh hỏi hắn.
"Không cần, cho cô ta chút thời gian, tôi sẽ tìm cô ta sau", thu lại ánh mắt, quay trở lại hiện trường.