Lên trên xe, Hoa Y liền bị ánh mắt như đèn laze của Doãn Minh Triết chiếu rọi.
"Em đã đi đâu? Trong thôn làng xảy ra chuyện gì?", Doãn Minh Triết ánh mắt lo lắng, nhìn qua cô từ trên xuống dưới, không phát hiện ra thương tổn nào hắn mới yên lòng đôi chút.
Hoa Y nhìn hắn, sao lại thành hỏi cung cô rồi, đã bảo là vào xe hắn kể tình hình cho cô cơ mà, rốt cuộc là để trấn an anh trai Hoa Y đành phải qua loa kể một số chi tiết: "Chúng em phát hiện điều kì dị trong ngôi làng, nên nhanh chóng thu dọn đồ, tính về xe, nhưng em bị trượt chân ngã xuống vách rừng, sau đó may mắn tìm được đường lên, lúc sau thì cũng đã gặp anh rồi, vậy phía bên anh là làm sao? Sao anh lại đến đây, còn Cẩn Ngôn gì gì đó, là chuyện gì?".
Doãn Minh Triết khởi động xe, vừa lái xe vừa kể: "Vào một tháng trước anh đi công tác về, thấy em không ở nhà, hỏi dì Lan mới biết em đi dã ngoại cùng bạn, nhưng anh gọi điện thoại cho em đều không liên lạc được, cũng có thể do sóng, nhưng ngày nào cũng như vậy".
Dừng một chút, điều chỉnh lại ghế của cô, nói tiếp: "Sau đó anh liền lên đây, cũng đồng thời nhìn thấy xác một nam sinh trên đường, lo lắng em gặp chuyện không may, nên vội vã chạy vào thôn làng, cũng gặp Cẩn Ngôn tại đó, hắn đi cùng Tiểu Đồng, cô ấy có vẻ rất hoảng sợ, sắc mặt tái xám, như người mất hồn, anh có thử hỏi chuyện Cẩn Ngôn, nhưng tên nhóc này miệng vô cùng cứng, cái gì cũng không dò hỏi ra được, cho nên thông tin của anh chỉ đến đây, bây giờ em đã có thể nói rõ ràng đã trải qua gì trên đó chưa? Đừng hòng lấp liếm cho qua chuyện".
Hoa Y thoải mái dựa vào ghế, đôi mắt nhắm lại: "Cũng không có chuyện gì, thôn làng quả thực có điều kỳ quái, cũng có vài mạng người, nhưng mà chẳng phải em vẫn lành lặn ở đây sao, anh vẫn là hỏi ít đi, em muốn ngủ một chút".
Doãn Minh Triết liếc cô, thở dài, em gái hắn sao lại trở nên lãnh đạm như thế này chứ, chuyện liên quan đến an nguy của bản thân còn có thể bình tĩnh khuyên giải hắn, lại còn cái gì mà có vài mạng người, đừng nói chuyện như con chó con mèo thế chứ, đó là mạng người đó.
Thấy người bên cạnh hơi thở đều đều, hẳn là đã ngủ, cũng không quản cô nữa, tập trung lái xe.
---------------
Hoa Y cùng Doãn Minh Triết về đến nhà cũng đã h tối, hai người cùng ăn cơm rồi lên phòng, trước khi tách ra tại ngã rẽ, Doãn Minh Triết ánh mắt lo lắng nhìn về phía cô: "Em thật sự không muốn đi bệnh viện kiểm tra sao?".
"Không cần, anh cũng thấy em không bị làm sao, việc gì phải đến bệnh viện", Hoa Y liếc xéo hắn, tên này từ lúc về định rẽ qua bệnh viện vứt cô vào, may mắn mà cô ngăn chặn kịp thời.
Doãn Minh Triết suy tư, ánh mắt nhìn thẳng cô : "...Không phải là em sợ bệnh viện nên mới không vào đấy chứ?".
Hoa Y thật sự cạn lời, rốt cuộc là cô ghét bệnh viện được chưa, không phải sợ mà là ghét, Hoa Y bước nhanh vào phòng, đóng cửa, thật không muốn nghe hắn lải nhải mà.
Doãn Minh Triết bị cô vứt lại ngoài hành lang, khóe miệng câu lên, hình như bị hắn nói trúng rồi, y như con mèo dẫm phải đuôi, sao em gái của hắn càng ngày càng dễ thương thế chứ.
Hoa Y vào phòng, đi tẩy rửa bản thân, leo lên giường ngủ, nằm trong chăn ấm áp, thở ra một hơi, thật là một ngày dài mệt mỏi, chờ chút...hình như có chút lạnh, mặc dù là mùa đông, nhưng trong phòng vốn bật máy sưởi, vì sao vẫn lạnh thế này? Hoa Y cấp cho mình thêm một lớp áo nữa, cảm thấy đỡ hơn một chút, mơ màng đi vào giấc ngủ...