"Chị gần đây chị có liên hệ được với cô ấy?"
Huỳnh Lệ từ trong đống hợp đồng ngổn ngang trước mặt ngẩng mặt lên nhìn về phía chàng trai trên sofa.
"Em nói ai?"
"Không có gì" giọng nói trầm ấp từ tính đáp lại cô.
Huỳnh Lệ nghi hoặc nhìn hắn: "Em nói Hầu Tư Tư?"
"Không"
Trong ánh mắt thắc mắc dò xét của Huỳnh Lệ, hắn biến mất sau cánh cửa.
————————————
[Phó bản Mai Cốt Động]
Đông phương thất bại: "Tiểu Bắc mau hồi máu cho Vô Phương!!!"
Bắc phương tự bại: "Dạ"
Ánh sáng loé lên toàn đội bị truyền tống ra ngoài.
[Đội nhóm: Vô Phương, Hầu Ca biết hát, Đông Phương thất bại, Bắc phương tự bại, Chinh phục phó bản Mai Cốt Động - Thượng cấp thất bại]
Bắc phương tự bại: "Haizzz khó quá đánh bao nhiêu lần rồi vẫn không qua, đều là bị con Boss quét cho một đường cả lũ thăng"
Hầu Ca nhìn qua phía Vô Phương thấy hắn như trầm tư không có động tĩnh gì mấy ngày nay đều thế.
Haizzz
Hầu Ca biết hát: "Tôi cũng đã cố nhưng không tìm ra toạ độ của cô ta, mấy ngày nay online mà lại không trả lời tin nhắn riêng gì cả rõ ràng cố tính khiến người khác lo lắng, đúng là nữ nhân tâm cơ"
Vô Phương quay đầu liếc hắn: "Cô ấy không như vậy nếu không xác định được toạ độ có lẽ là do phó bản ẩn giấu"
Nhưng điều hắn lo là với cấp độ lv của cô vào phó bản ẩn giấu còn sống được sao? Phó bản ẩn giấu trong game xưa nay rất khó chinh phục thậm chí rất nhiều người vào được mà không ra được nên bỏ game không chơi nữa.
Nếu cô bỏ game...hắn...
Hắn cũng không hiểu, mấy ngày nay cảm xúc đều rất rối loạn, rõ ràng chỉ là một cô gái xa lạ, mới gặp nhau vài lần nhưng lại giống như vô cùng thân quen, giữa cô và hắn có một sự ăn ý đến kì lạ.
Hầu Ca nhìn sắc mặt huynh đệ nhà mình liền biết hắn ta lại rơi vào trầm tư, gần đây đều như vậy, cô gái đó ảnh hưởng rất nhiều đến hắn.
Hầu Ca thở dài, xem ra em gái anh nhất định một đời không đạt được ước vọng rồi.
"Cậu hỏi chị chưa? Có lẽ chị sẽ biết cô ấy ở đâu"
Vô Phương ngẫm nghĩ, một lúc sau liền gật đầu.
————————————
Hoa Y ngồi xoay bút, chuẩn bị mở buổi kí sách, ánh mắt cô lướt đến hàng dài người đứng xếp hàng, tầm mắt dừng lại ở một cô bé.
Dáng người cô bé nhỏ nhắn, tóc đen ngang vai, mái bằng, khuôn mặt tinh xảo xinh xắn giống như một con búp bê, trái ngược cô bé lại ăn mặc rất đơn giản áo phông, quần dài lộ ra dáng người nhỏ gầy.
Buổi kí tặng bắt đầu, Hoa Y nở nụ cười tiếp đón một hàng dài fan hâm mộ, khi đến lượt cô bé Hoa Y xoay xoay bút một mạch kí xuống.
"Aa, đại đại...đại đại biết em ạ??!!!"
Hoa Y ngẩng đầu nở nụ cười: "Dĩ nhiên, Trần Nghiên thiếu nam xinh đẹp...fan cứng của tôi!"
Cậu trợn tròn mắt, đầu cúi thấp xuống, tay hơi run run cứ đưa điện thoại lên rồi lại đặt xuống.
"Đại đại...chị...chị có thể add wechat được không ạ?"
Hoa Y nâng tay chống cằm nhìn cậu xoắn xuýt: "Rất vui lòng"
Kí đến mệt rã người Hoa Y buông bút, cả một ngày không vào game hơi ngứa tay ngứa chân, cô mở điện thoại, có thông báo mới được chia sẻ từ Trần Nghiên.
—-Hôm nay mình được nhìn tận mắt Hoa Cơ đại đại, chị ấy vừa đẹp lại vừa đáng yêu cực kì, mọi người nhìn xem đại đại kí cho mình nè //Ảnh, chị ấy còn vẽ hình trái tim bên cạnh tên mình nữa, mình phấn khích quá có lẽ cả đêm không ngủ được mất!!!
Hoa Y kéo lên khoé miệng, cô cất điện thoại di chuyển về nhà.
————————————
Mấy ngày bỏ dở game, tối nay Hoa Y quyết ra khỏi phó bản ẩn giấu, cô như được tiêm máu gà, vừa đi vừa phá, vừa ẩn nấp băng qua tầng địa ngục.
Trước mặt cô tối đen như mực, nhưng Hoa Y cảm nhận thấy tiếng hít thở nặng nề.
Phụt đuốc treo trên tường rực sáng soi rõ hành lang dài.
Cô bước về phía trước, rất nhanh đi đến tận cùng hang động.
Xích sắt leng keng vang lên, âm thanh ngày một to, Hoa Y dừng bước chân, ngẩng đầu.
Trước mặt cô là một con quái vật cao m, răng nanh ngọn hoắt nhô ra, không ngừng gầm lên những tiếng gầm man rợ, quanh thân nó bị quấn chặt một lớp vải trắng, che cả mắt, cánh nó vị bó hẹp cụp cào trong ôm thân mình, xích sắt to quấn quanh đôi cánh nó bó chặt cả người lại với nhau.
Bên dưới là đôi chân giống như chân sói, cũng đồng thời bị xích sắt trói buộc gập lại thu vào trong cánh, trông nó vô cùng tội nghiệp, miệng không ngừng gào thét nhưng lại không thể tự mình thoát ra khỏi xích sắt.
Hoa Y đi xung quanh quan sát đạo cấm chế bên trên, vốn tưởng rằng còn rắc rối thêm nhưng khi cô sờ vào đồng loạt xích sắt đều rụng xuống, quái thú thoát khỏi trói buộc giang rộng đôi cánh.
Đôi cánh của nó giống như cánh rồng nhưng lại rách rưới đến thảm thương, nó được giải thoát, nhưng không rời đi, đôi chân từ từ trụ vững đứng lên, cô xác định khi còn hàng này đứng lên phải cao m.
Nó từng bước, bước về phía cô, khi đến gần Hoa Y mới xác định nó bị mù, chỉ lắng nghe và đánh hơi được cô nên bước đến.
Từ trên cao nó cúi đầu xuống, miệng nhe ra hàm răng nang sắc nhọn, dãi chảy xuống, dừng lại ngay trước người cô.
Hoa Y bình tĩnh nhìn nó, thật lâu sau nở nụ cười, cô đạp đất bay lên tay đặt tại trán nó, ánh sáng loé lên.
Cô mở mắt ra đã lên lại mặt đất, đang đứng cạnh miệng núi lửa.
Mở ra bảng thông tin, phần nhiệm vụ, nhiệm vụ dưới cùng chuyển qua màu đỏ đậm, chưa biến mất.
Hoa Y quay lại bảng thông tin cá nhân, lv vẫn loé sáng nhưng phần kĩ năng lại tăng thêm, biểu tượng nốt nhạc khá lạ chưa thấy bao giờ.
Cô lấy ra đá truyền tống, truyền tống về trấn tân thủ.
Nhân thể tiêu tiền ăn một bữa cơm, mở ra phần tin nhắn riêng.
[Vô Phương]: "Cô ờ đâu? Sao không đi cùng Hầu Ca?"
[Vô Phương]: "Tại sao không trả lời?"
[Vô Phương]: "Nhiệm vụ ẩn?"
Chỉ tin hắn liền không nhắn nữa, còn bạo loạn tin nhắn cô phải là tên Hầu Ca cao da chó kia.
[Hầu Ca biết hát]: "Ê ở đâu, báo toạ độ, đã hứa với Vô Phương nên ghét đến mấy vẫn phải giữ trữ tín"
[Hầu Ca biết hát]: "Tôi còn chưa ghét bỏ cô, cô lại còn dám không trả lời tin nhắn của tôi?"
[Hầu Ca biết hát]: "Con nhỏ này ca quạu rồi nha để ca tìm được thì chết với ca"
[Hầu Ca biết hát]: "Nhỏ kia lại dùng chiêu cũ thu hút Vô Phương nữa hả, nói cho mà biết hắn không thèm để ý đâu, hắn còn lâu mới thèm để ý đến cô"
[....]
N tin nhắn chửi rủa khác, Hoa Y đen mặt kéo hắn vào danh sách đen.
[Y Y Hoa Cơ]: "Làm xong nhiệm vụ rồi, em ở trấn tân thủ"
Rất nhanh bên kia liền nhắn qua.
[Vô Phương]: "Đợi tôi"
Hoa Y đứng đợi không bao lâu liền thấy thân ảnh hắn, chân dài bước chập bước nhanh tới, vậy mà lần đầu tiên cô thấy tóc hắn hơi rối có lẽ vì di chuyển quá nhanh...trò chơi này cũng quá chân thật rồi...
Vô Phương đứng đối diện trước mặt cô mày nhíu chặt: "Không sao chứ? Có bị thương không?"
Hoa Y cười lắc đầu, mặc dù chỉ là game song độ chân thực cao vậy, nỗi đau khi bị thương cũng sẽ chuẩn xác ngoài đời %, rất là đau đấy, hắn lo lắng cũng là điều thường tình.
Vô Phương lúc này mới thả lỏng xuống, môi hắn mím lại, dường như rất quyết tâm phun ra: "Mang em đi cày lv, cấp vào thành của tôi"
Hoa Y cười gật đầu, tay nhỏ lén nắm lấy tay hắn, hắn chỉ cúi đầu nhìn hình như thấy không rút ra được liền mặc kệ cô.
Hoa Y cười trộm đã nghiện lại còn ngại nha~