Ở bên kia, Lê Tâm, Vương Lỗi và Ôn Lam cũng tìm được nhà của mình, cũng là nhà cấp .
Lê Tâm là con nhà nghèo, việc nấu ăn này rất quen thuộc, làm ít món đơn giản là được.
Ôn Lam may lại chọn thịt lợn, tuy không biết nấu ăn nhưng hắn cũng từng làm BBQ, coi như vẫn có thể làm được.
Còn Vương Lỗi...
Hắn hận không thể quay lại thời điểm chọn nguyên liệu, tự nhiên lại chọn cá làm gì không biết.
Hắn căn bản không biết sơ chế cá.
Cuối cùng Vương Lỗi lân la hỏi người trong làng nhà của Lê Tâm, nhờ Lê Tâm làm giúp món cá.
Thấy nhà của Lê Tâm, hắn vui vẻ xách con cá bước tới, gọi cửa: “Tiểu Tâm, em có ở trong đó không? Anh muốn nhờ em làm giúp anh con cá.”
Hắn ngửi thấy bên trong có mùi thơm, nghe thấy tiếng xèo xèo.
Thật không hổ là Tiểu Tâm, nấu ăn cũng giỏi như vậy.
Lê Tâm mở cửa cạch một cái: “Lỗi ca, sao anh lại đến vậy?”
Vương Lỗi gãi đầu: “À, tại anh không biết làm cá thế nào, nên đến nhờ em, không phiền chứ?”
Lê Tâm mời hắn vào trong nhà: “Không phiền!”
“Vậy thì nhờ em vậy”
Nhìn con cá, Lê Tâm thấy thật không kiên nhẫn.
Bữa tối cô còn chưa ăn, vậy mà hắn ta lại đem cá tới nhờ làm.
Cô ta nhanh chóng sơ chế cá, rồi đem rán hết, như vậy là nhanh nhất.
Vương Lỗi thấy vậy, nhưng cũng không nói gì.
Là hắn nhờ Tiểu Tâm, Tiểu Tâm đồng ý là may rồi.
- --------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, theo lịch mọi người tập trung ở ngoài đình.
Đạo diễn hắng giọng: “Hôm nay là ngày hội làng, rất náo nhiệt, mọi người tới tham gia thi đấu theo đội.
Ở đây chúng tôi có một chiếc dây thừng.
Hai đội thi đấu kéo co, chia làm hiệp, ai thắng hiệp coi như là thắng chung cuộc.”
[Vi Nhã xinh đẹp nhất: Vừa sáng đã thi đấu rồi, hôm qua mới leo núi đấy!]
[Tiểu Tâm can bảo bối: Khổ thân Tâm tỉ của tôi, hoạt động cường độ cao như này sao chịu được chứ?]
[Ăn dưa nói chuyện thiên hạ: Đổi lại tôi thì chắc bây giờ đang trùm chăn ngủ rồi, không rảnh rỗi ăn dưa như này đâu]
...
Vi Nhã và Vương Lỗi đầu, Lê Tâm và Ôn Lam đầu.
Đạo diễn phất cờ: “Bắt đầu!”
Hai đội bắt đầu kéo.
Ôn Lam và Vương Lỗi coi như ngang sức.
Nhưng Vi Nhã là người luyện võ, Lê Tâm đương nhiên đấu không lại.
Đội Vi Nhã và Vương Lỗi giành chiến thắng.
Đến hiệp thứ , Lê Tâm trong lúc kéo thì bị vấp, ngã xuống đất, trầy hết cả da.
Y tế nhanh chóng đến xem: “Không có vấn đề gì, chỉ bị bầm thôi, mấy ngày tới cô không nên vận động mạnh” rồi nhanh chóng sát trùng băng bó cho cô ta.
Sự cố như vậy, cuối cùng đội Vi Nhã và Vương Lỗi thắng.
[Tiểu Tâm can bảo bối: Huhu, Tâm tỉ ngã kìa, nhìn mà xót xa quá!]
[Ta là chúa tể: Cũng tại đội kia kéo mạnh quá cơ!]
[Tiểu bảo bối của công chúa: Lầu trên nói hay nhỉ! Hai đội đều nam nữ, nói vậy là do lỗi của tiểu công chúa à?]
[Mập tròn quay: Thể chất mỗi người khác nhau mà.
Đều nam nữ nhưng thể chất của đội kia khỏe hơn thì sao?]
...
Tổ chương trình tặng cho đội Vi Nhã và Vương Lỗi một chiếc đồng hồ treo tường, Lê Tâm và Ôn Lam mỗi người được một hộp bánh.
Tổ chương trình cũng nghèo quá đi!
Sau lễ hội làng, tổ chương trình đưa mọi người tới nhà văn hóa.
Ở đó có đầy đủ dụng cụ, nguyên liệu làm bếp.
Đạo diễn cười: “Chương trình này mọi người cũng đã vất vả rồi.
Hôm nay người cùng nhau ăn một bữa liên hoan ra trò nhé”
người nhìn đống nguyên liệu trước mặt, liên hoan cái đầu ông! Liên hoan thì phải chuẩn bị đồ ăn chứ không phải nguyên liệu.
Đạo diễn hắng giọng một cái: “Để tăng tình đoàn kết giữa các thành viên, nên chúng tôi đã chuẩn bị bếp núc cùng nguyên liệu, mong rằng qua đượt nấu ăn này, tình cảm mọi người sẽ khăng khít hơn”
Vi Nhã đang sơ chế nguyên liệu.
“Chị Vi Nhã, chị có cần em giúp gì không?” Lê Tâm hỏi
“Cô đang bị thương, nhanh chóng ra kia ngồi đi” Vi Nhã vừa thái cà rốt vừa nói
“Em không sao, chị đưa em làm cho” Nói xong, Lê Tâm đưa tay tới, Vi Nhã đang thái cà rốt, không may cắt vào tay cô ta..