“A...” Lê Tâm hét lên
Vương Lỗi và Ôn Lam đang rửa rau ở gần đó chạy lại.
Anh quay phim nhanh chóng hạ camera xuống.
[Mập tròn quay: Đang xem hay.
Sao tự nhiên lại tối thui thế?]
[Ăn dưa nói chuyện thiên hạ: Chắc là giải quyết mâu thuẫn nội bộ.
Từ đầu chương trình thấy nhiều drama rồi]
[Tiểu Tâm can bảo bối: Trần Vi Nhã này, cô ta dám làm Tâm tỉ bị thương, từ đầu tôi đã nhịn cô ta lắm rồi]
[Vi Nhã xinh đẹp nhất: Lầu trên nói có lý tí đi.
Tôi đây là thấy Lê Tâm toàn cố ý, tiểu công chúa lần này có khi cũng bị hại]
[Trên trời dưới đất chỉ yêu anh: Trần Vi Nhã cầm cả con dao thế kia, còn bảo Lê Tâm hại, hại kiểu gì, lầu trên là u mê quá rồi đấy]
...
“Có chuyện gì thế? Tiểu Tâm, sao em lại bị chảy máu thế này hả? Trần Vi Nhã, cô làm gì em ấy” Vương Lỗi nhanh chóng cầm tay Lê Tâm xem
“Tôi đang thái cà rốt tự nhiên cô ta đưa tay vào, không cẩn thận nên cắt trúng” Vi Nhã giải thích
“Làm gì có ai đưa tay vào dao chứ? Cô giảo biện vừa thôi! Tôi thấy là cô ghen ghét Tiểu Tâm nên dùng dao muốn hại em ấy.
Cô đúng là độc ác”
Ôn Lam xem xét tình hình, đứng ra giảng hòa: “Lỗi ca, cái này có lẽ là hiểu lầm, chị Trần dù sao cũng cắt vào tay
chị Lê, chị nên xin lỗi chị Lê”
“Tôi nói rồi, là cô ta tự nhiên đưa tay vào.
Sao tôi biết được chứ.
Đúng không, cô Lê?”
Lê Tâm bối rối: “Mọi người đừng trách chị ấy.
Chị ấy chỉ vô ý thôi!”
Nước mắt thần chưởng của nữ chủ đây rồi!
“Đấy, thấy chưa? Cô Lê đã nói là vô ý mà”
“Cô lại còn giảo biện” Vương Lỗi quát
Đạo diễn giảng hòa: “Được rồi, có gì chúng ta xem lại camera xem có đúng là cô Lê tự đưa tay vào không?”
Đạo diễn cùng mấy người nhanh chóng xem lại camera.
Camera quay chéo đằng sau Vi Nhã.
Vi Nhã đang cắt cà rốt, động tác rất nhanh.
Lê Tâm chạy tới bên cạnh Vi Nhã nói chuyện, sau đó “A” một tiếng.
“Cái này không nhìn ra được gì, có lẽ là cô Trần vô ý thôi.
Mọi người bớt nói câu đi” Đạo diễn nói
Cuối cùng, lại nể mặt đạo diễn, mọi người không nói gì nữa.
Đạo diễn toát hết mồ hôi hột.
Sểnh ra là có chuyện.
Sau này cạch mặt họ ra.
Chương trình tiếp tục quay.
Vi Nhã nhanh chóng sơ chế nguyên liệu, nấu xèo xèo, mùi thơm tỏa ra khắp nhà văn hóa.
Cuối cùng, cô cho món ăn ra đ ĩa, trang trí đẹp mắt.
Vương Lỗi thầm cảm thán, so với Tiểu Tâm, Trần Vi Nhã nấu ăn cầu kỳ hơn nhiều.
Sau giờ chế biến, bàn ăn được bày ra, đầy đủ thịt cá rau củ, trình bày đẹp mắt mà mùi cũng thơm, khiến mọi người chảy cả nước miếng.
[Tiểu bảo bối của công chúa: Oa, tiểu công chúa không ngờ nấu ăn giỏi vậy đấy! Cầu gả]
[Mập tròn quay: Hôm qua chương trình đến đoạn chọn nguyên liệu xong không live stream nữa.
Thật tò mò buổi tối hôm đó mọi người sinh hoạt thế nào!]
[Ta là chúa tể: Ta cày mấy mùa trước rồi, đoạn đó sau khi biên tập lại thì sẽ cho lên sóng]
...
Ăn uống xong xuôi, mọi người trừ Vi Nhã lên xe trở về, cô nói muốn thưởng thức cảnh đẹp ở đây trước.
Bây giờ chẳng nhẽ bảo ta đi khắp núi tìm nam chủ sao?
Ta cũng không phải nữ chủ.
[Cô có thể dùng phương tiện định vị, giá chỉ điểm thôi] Hệ thống chào mời
Mi xem mi đã bóc lột của ta bao nhiêu điểm rồi?
Điểm của ta chỉ tiêu trên người bảo bối thôi!
Người khác đừng hòng!
Vi Nhã lê người đi vòng quanh núi Long Sơn.
Sau hai ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy được một cái kho..