Bên dưới tối tăm ẩm thấp, đường vào trơn trượt, càng vào bên trong, tiếng rống gào càng rõ.
Chát! Chát! Chát! Tiếng roi quật thay nhau vang lên không ngừng, dù cho không phải đương sự cũng cảm thấy rùng mình.
“Im lặng hết đi!”
Bên trong là tiếng tên cai ngục quát tháo, chỉ như vậy thôi đã khiến những tiếng kêu gào thảm thiết kia đột ngột biến mất.
Bỗng Vi Nhã nghe thấy tiếng: “Kétttt!” Cửa hầm mở ra.
Cô nhanh chóng lẩn đằng sau đám cụ hình.
Đồng tướng quân từ cửa hầm khoan thai đi xuống, thẳng một mạch tới góc phòng.
Bỗng ở phía góc hầm vang lên một tiếng chửi rủa: “Tên phản đồ! Uổng công phụ hoàng ta bồi dưỡng ngươi, vậy mà ngươi lại dám cắn ngược lại.”
Đồng tướng quân im lặng một hồi, sau đó phát ra tiếng cười trầm thấp: “Hai vị công chúa đúng là kiên trung.
Hai năm rồi! Vậy mà tinh thần vẫn bất khuất quật cường như vậy, khiến Đồng mỗ phải bái phục”
“Có giỏi thì ngươi giết ta đi”
“Sao có thể? Hai vị là công chúa hoàng thất, kẻ hèn mọn này sao dám ra tay chứ? Còn phải để cho tên cẩu hoàng đế đó bị ngược một hồi lâu nữa”
“Ngươi… Tên phản đồ, ngươi chết không được tử tế!”
“Câm miệng lại cho ta! Mở miệng ra là phản đồ.
Năm đó mạng người Triệu gia đều chết trong tay lão ta.
Kế hoạch này ta đã gây dựng năm, sẽ không vì những lời lẽ như phản đồ đó mà từ bỏ.
Các ngươi phải sống để chứng kiến triều đại của Hoàng gia ngày một lụi bại.” Đồng tướng quân cười nham hiểm “À quên nữa, vị ngũ hoàng muội của các ngươi đúng là ngu xuẩn, chỉ vì nàng ta muốn thoái hôn mà đáp ứng ủng hộ cuộc chiến này.
Các ngươi có phải cảm thấy rất nực cười không? Tên cẩu hoàng đế đó, bây giờ đang chiêu binh mãi mã để tấn công Khương quốc rồi”
“Không thể nào… Ngươi lừa ta!”
“Đồng mỗ không cần thiết phải lừa các người.
Rất nhanh thôi, nàng ta sẽ tới đây cùng các ngươi”
Một đám người nhanh chóng tiến tới chỗ Vi Nhã trốn.
Đúng là gặp quỷ!
Vi Nhã nhanh chóng git chết mấy tên đang tiến đến bắt cô.
Một đao giết sạch.
“Đồng tướng quân đúng là khiến bổn công chúa phải mở rộng tầm mắt đấy”
“Hòa An công chúa, ngươi trốn cũng kỹ thật! Nhưng làm sao thoát khỏi lòng bàn tay ta.
Hương Nghiên Các là ta mở ra, ngươi bị bắt ở trên núi cũng là kế hoạch của ta, dụ ngươi tới đây, cũng là kế hoạch của ta”
Đúng là nhân vật phản diện, luôn nói hết kế hoạch trước khi chết.
“Vậy thì có cái gì là không ở trong kế hoạch của ngươi?”
“Không có thứ đó.
Tất cả những thứ ngáng đường, ta đều sẽ loại bỏ, chẳng hạn như ngươi” Đồng tướng quân lập tức rút roi, hướng Vi Nhã mà quật.
Không hổ là phản diện, ra chiêu nào sát chiêu đấy.
Trên người cô chỉ có cây quạt giấy.
Làm thế nào mới có thể tấn công ông ta ở khoảng cách xa?
Mấy tên cai ngục đều đã bị cô git chết, giờ chỉ còn ông ta và cô, phải nhanh chóng giải quyết trước khi mấy tên tuần tra bên ngoài đến.
“Hệ thống, ta mua thuốc gây mê”
[Thuốc gây mê không phù hợp với bối cảnh vị diện, không thể mua]
Hệ thống vô dụng!
Vi Nhã liền nhìn tới bảng hình cụ.
Đồng tướng quân quật rất hăng say.
Vi Nhã tuy tránh né rất tốt nhưng không khỏi bị xước xát vài chỗ.
Bỗng nhiên cây roi vượt ra khỏi tầm tay ông ta.
Hóa ra Vi Nhã đã lấy cây sắt nung ở chỗ hình cụ, nhân lúc mũi roi đi xuống, liền quấn roi lại giật ra khỏi tay Đồng tướng quân.
Vi Nhã cướp lấy cây roi.
“Ba! Ba!” Cô vừa cười vừa quật cây roi xuống đất.
Sau đó quật lên người Đồng tướng quân.
Tướng quân không hổ là tướng quân, da dày thịt chắc, lại còn rất nhanh nhẹn, tránh được hầu hết mọi đường roi của cô.
“Đừng quên ai đã dạy ngươi dùng roi” Đồng tướng quân cười lạnh.
Thủ pháp dùng roi của cô, đều là ông ta dạy, cô thi triển thế nào, ông ta đều biết.
Vi Nhã cười: “Vậy sao?” Lập tức quất một roi về phía Đồng tướng quân.
Đồng tướng quân liền rát một mảng “Ngươi chắc chưa nghe câu trò giỏi hơn thầy” Lại một lần nữa quất roi lên người ông ta.
Vi Nhã lập tức phi tới dùng chân đá lên đầu ông ta.
“Đi thôi!” Vi Nhã nhanh chóng rút chiếc cặp tăm trên đầu mở khóa.
Hai vị công chúa ôm lấy cô: “Ngũ muội.
Chúng ta biết muội sẽ không phản bội lại hoàng thất mà”
Vi Nhã bị ôm có chút nghẹn.
Bỗng nhiên Đồng tướng quân ôm đầu tỉnh lại.
“Người đâu! Mau bắt mấy tên trốn ngục này lại cho ta”
Mẹ kiếp!
Vi Nhã bổ thêm một cước lên người ông ta nhưng ông ta đỡ được.
“Được rồi, mau chóng ra khỏi đây.
Bọn người kia sắp tới rồi đấy”
Ba người nhanh chóng rút chạy khỏi tầng hầm.
Vi Nhã chạy trước mở đường máu tiến ra.
Khó khăn lắm bọn họ mới thoát khỏi đó.
“Đợi đã! Ta không chạy nổi rồi!”
“Ta không cố nổi”
“Hai tỷ mà không nhanh cái chân lên là bị bọn họ bắt được đấy.”
Quả nhiên!
“Bọn chúng ở đằng kia!”
Vi Nhã liền đếm .........… Không đếm nổi nữa.
Lần này cựu sư phụ của cô có vẻ đã dùng hết vốn liếng rồi.
Vi Nhã đưa cho bọn họ một cây trâm vàng.
Đây là cây trâm cô hay đeo nhất.
“Hai tỷ chạy tới biên giới Nam quốc, tìm Tần Kiệt, đưa hắn cây trâm này”
“Còn muội?”
Vi Nhã liền đẩy người đi “Mau chạy đi! Không là không chạy nổi đâu.
Hai tỷ thoát thì mới có thể cứu được ta”
Bị Vi Nhã đẩy đi, hai người liền chạy hết tốc lực về phía trước.
Ngũ muội, muội phải bình an.
Chúng ta sẽ cố hết sức để cứu muội.
[Ký chủ làm tôi cảm động quá] Hệ thống vô cùng cảm thán.
Nó cứ nghĩ ký chủ chỉ biết tới bản thân mình, cùng lắm là thêm cái tên mặt trắng đó.
Hóa ra bao lâu nay nó nghĩ sai về ký chủ.
“Do nhiệm vụ ép buộc cả thôi!” Vi Nhã dội cho hệ thống một gáo nước lạnh.
Đám người kia chẳng mấy chốc đã tới chỗ cô.
Vi Nhã siết chặt cây quạt, bật mode tàn sát, gặp là giết, gặp là chém.
Chẳng mấy chốc, đám người đông như quân Nguyên chỉ còn lại một phần ba.
Tuy nhiên, Vi Nhã cũng bắt đầu kiệt sức.
Trong lúc Vi Nhã đang chém người, bỗng từ đâu ra con dao găm phi thẳng về phía cô.
Chơi đánh lén à?
“Tiểu An muội muội, thiếu nữ xinh đẹp như muội ở ngoài này thật sự rất nguy hiểm đấy”
- ------------------------------
P/s:
/ Sắp tới năm mới rồi, mình xin chúc các bạn tháng phú quý, ngày phát tài, giờ sung túc, phút thành công giây vạn sự như ý nhé.
/ Để mừng năm mới mình sẽ ra bão chap vào ngày mùng .
Các bạn đón đọc và like ủng hộ mình nhé
/ Sắp tới thế giới , mình đang phân vân giữa chủ đề: Thanh xuân vườn trường và tiên hiệp.
Các bạn vote dưới comment nhé.
Chủ đề nào được chọn nhiều hơn thì thế giới mình sẽ viết về chủ đề ấy.