Mật Các.
Mộ Lâm đang ngồi nhắm mắt dưỡng thiền, nhưng tâm hắn tịnh không nổi.
“Chủ tử”
“Cút ra ngoài!”
Tên thuộc hạ rối rắm một chút. “Ngài không xác định điều tra một chút sao, nhỡ đâu…”
“Không điều tra gì cả”
Tên thuộc hạ bước lên một bước: “Chủ tử, ta theo ngài nhiều năm, cũng biết ngài trọng tình cảm, khi tiên hoàng và nương nương qua đời, tuy ngài không rơi một giọt nước mắt nhưng lại tuyệt thực ngày, trông giữ linh cữu tháng.”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Mộ Lâm không thể chịu nổi cái tên này lúc nào cũng lải nhải bên tai.
“Thuộc hạ chỉ không muốn ngài phải hối hận mà thôi”
Mộ Lâm cười giễu: “Hối hận? Ngươi thấy ta từng hối hận qua lần nào chưa?”
Tên thuộc hạ không nói gì.
“Đừng để ta nghe thấy ngươi nói về chuyện này thêm lần nào nữa. Nếu không, phạt theo quy định”
Tên thuộc hạ lắc đầu chán nản.
Với cái tính tình đó thì kiểu gì cũng tự chuốc khổ vào mình thôi.
A Lục ôm vết thương bước vào.
Tên thuộc hạ lo lắng: “A Lục, ngươi làm sao mà bị thương thế?”
“Là Tiểu An”
Tiểu An… chẳng phải là bà cô nũng nịu đó sao? Hắn biết nàng ta biết võ công, nhưng không nghĩ tới có thể khiến A Lục bị thương thành dạng này.
“Sao nàng ta lại đả thương ngươi?”
A Lục kể lại đầu đuôi sự việc.
Mọe! Nàng ta bị điên à?
Nói có một câu thôi mà cũng suýt mất cả mạng.
Tên thuộc hạ lén nhìn sang Mộ Lâm.
“Vậy ngươi muốn ta đòi lại công bằng?”
Tên thuộc hạ giật giật khóe miệng. Giọng điệu này có khác gì bao che không?
Thế mà bảo không quan tâm.
“Thực ra, sau khi ngài rời khỏi Hương Nghiên Các, Tiểu An đã lén giấu ngọc bội của ngài đưa cho má Trương”
Mộ Lâm liền đứng phắt dậy, theo bản năng nhìn xuống. Quả thật miếng ngọc bội đã không còn trên người.
Hoàng Vi Nhã! Nàng ta đúng là chán sống rồi!
“Báo! Ở khu rừng phía nam cách đây dặm đang xảy ra chuyện”
“Xảy ra chuyện gì?” Tên thuộc hạ lòng nóng như lửa đốt.
Dạo này sao lắm chuyện thế?
“Muông thú chạy tán loạn, có một số con còn chạy ra khỏi bìa rừng, làm kinh động tới người dân. Một số người đã đi tới đó điều tra. Ở đó… Có rất nhiều xác chết tươi mới, có lẽ vừa mới chết cách đây không lâu. Tình hình ở đó quá hỗn tạp, chúng thuộc hạ cũng không dám tiến vào sâu hơn”
A Lục lẩm bẩm: “Khu rừng phía Nam…”
“Chuẩn bị ngựa!” Mộ Lâm hạ lệnh.
Hắn muốn xem xem ai dám cả gan giết người ở Khương quốc.
Cuối cùng, hắn cũng tới được khu rừng phía nam.
Người chết như ngả ra, ước tính cũng phải gần người. Đều là một đao lấy mạng, vô cùng sạch sẽ. Trên người không có bất cứ thứ gì đặc biệt.
----------------------------
Vi Nhã đang đối chọi với A Thủy.
Lần này đúng là khó nhằn. Chưa kể cô vừa mới giết từng đó người, chống đỡ đến giờ đã là cực hạn. Trên người cô chi chít vết thương.
Mất hết sức lực cộng thêm mất máu, khiến Vi Nhã dần mất đi cảm giác, chân tay không tự chủ run lên.
Không được! Không được gục ngã!
“Tiểu An muội muội, có vẻ muội đã kiệt sức rồi nhỉ, hay là để ta chấm dứt cuộc đấu lần này. Muội biết không? Nhìn thấy ánh mắt đỏ thẫm muốn giết người của hắn, vẻ mặt thất vọng chán chường của hắn đúng là thú vị mà. Thật không uổng công ta nghĩ ra một kế hoạch tuyệt diệu như vậy. Nếu như hắn biết muội chết như vậy, liệu có hóa đen hoàn toàn không?” A Thủy nở một nụ cười cợt nhả. Trên người nàng ta cũng không ít vết chém. Tất cả đều là Vi Nhã ban tặng.
“Muốn giết thì giết đi, nhiều lời như vậy làm gì!” Vi Nhã cười lạnh.
“Vậy thì chiều theo ý muội, sau khi giết muội xong, đầu muội ta sẽ tặng cho tên Cửu vương gia kia, còn thân thì ta tặng cho phụ hoàng muội, muội thấy khi hai người họ nhận được món quà này, có vui không? A! Không chừng vì muội mà hai nước giao chiến đó. Đúng là phấn khích”
A Thủy giơ con dao lên, chuẩn bị đâm xuống, bỗng nhiên có cái gì đó bắn vào tay nàng ta, khiến con dao thoát khỏi lòng bàn tay. Đột nhiên một bóng người lao ra dùng tay siết chặt cổ nàng ta.
“Ngươi có tin ta git chết ngươi luôn không?” Mộ Lâm gằn giọng.
[Ký chủ cẩn thận, cảnh báo hắc hóa tăng vọt]
Hờ hờ, lâu rồi không thấy hệ thống dỏm nha.
Cô bơ đi thang đo thì nó cũng phải tự động cập nhật thôi.
A Thủy vội chém một đao khiến Mộ Lâm phải thả tay ra.
“Thúc thúc cùng cháu gái, đúng là mối quan hệ khiến người ta nổi da gà nha. Nếu như ta đưa chuyện này ra, không biết nàng ta có bị nhốt rọ heo thả xuống sông không nhỉ. À quên nữa, công chúa chính tông mà lại tới Hương Nghiên Các. Chậc chậc!”
“Ngươi câm miệng!” Mộ Lâm liền lập tức rút kiếm ra.
Vi Nhã cố chút hơi tàn ôm lấy hắn: “Không được!”
Hắn mà giết người thì mọi công sức của cô đi tong hết.
“Ở đằng kia!”
Tần Kiệt dẫn một tiểu đội tinh nhuệ tới.
“Thần tới trễ, công chúa thứ tội!”
Vi Nhã không buồn trả lời Tần Kiệt. Cô kiệt sức rồi.
“Nhã Nhi! Tỉnh lại đi!” Mộ Lâm giờ mới phát hiện ra trên người cô toàn là máu.
Có lẽ cuộc chiến lúc nãy vô cùng khốc liệt.
“Bắt nàng ta lại! Đưa vào ngục thất” Mộ Lâm để lại một câu rồi bế Vi Nhã lên, sải bước đi tới chỗ Tiểu Bạch.
“Đứng lại! Hòa An công chúa là công chúa của Nam quốc, phiền ngài trả công chúa lại, Nam quốc sẽ có trách nhiệm chăm sóc cho ngài ấy”
Mộ Lâm không tin bất luận kẻ nào. Lời của A Thủy văng vẳng bên tai hắn: “Nếu như ta đưa chuyện này ra, không biết nàng ta có bị nhốt rọ heo thả xuống sông không nhỉ?”
---------------------------------------------------------------
P/s:Theo phần đông comment của các bạn, thế giới sau mình sẽ viết về tiên hiệp nhé