Kỉ Tình loay hoay mãi, một lúc sau mới có thể chú ý tới Độc Cô Vô Song.
Nhìn thấy hắn, y cũng không biểu hiện ra quá mức kích động, chỉ là nhướng mày, cầm lấy menu đi tới, mang theo tính chất thương nghiệp hỏi :“Quý khách muốn dùng gì?”
“Kem dâu hay thứ gì đó cũng được.” Bất động thanh sắc đáp lời, Độc Cô Vô Song cũng không có ý cản trở Kỉ Tình làm việc, thế nhưng, khi y xoay lưng đi, hắn vẫn là không khống chế được, thấp giọng nhắn nhủ :“Nếu có thể tặng kèm thêm nhân viên phục vụ thì tốt hơn.”
“…”
Trực tiếp đem vế sau vứt đi, một lúc sau, Kỉ Tình liền bưng theo khay gỗ đặt một ly kem dâu đã được trang trí đẹp đẽ, bắt mắt đến cho hắn, đem nó đặt lên bàn :“Chúc quý khách ngon miệng.”
Lúc này, xung quanh đã không còn khách hàng mới nữa, nên Kỉ Tình cũng không gấp rút rời đi.
Trái lại, lại yên lặng đứng ở bên cạnh, nhìn Độc Cô Vô Song ăn.
“Gia đình cậu thật sự không có ý kiến gì sao?”
Đang nghiêm túc ăn kem, đỉnh đầu đột ngột truyền tới âm thanh thanh lãnh của Kỉ Tình, Độc Cô Vô Song trong nháy mắt liền ngẩng đầu, vội vã giải thích :“Vâng, thật sự.”
Thật ra, Độc Cô Vô Song là một côi nhi.
Từ năm hắn sáu tuổi, trong một lần chuẩn bị xuất cảnh, trên đường lái xe đến sân bay, cha mẹ của hắn liền đã gặp phải tai nạn giao thông, bị một chiếc xe tải tông chết.
Hắn bởi vì được mẹ bảo hộ trong lòng, cho nên mới cố thể trốn thoát được một kiếp.
Nhưng sau đó, cũng đã bị xem thành trẻ mồ côi, đưa vào trong côi nhi viện.
Hắn cứ vậy sinh sống và lớn lên ở đây, đến tận khi đã trưởng thành, mới được người tìm tới, mang về nuôi.
Đối phương tự nhận là huynh đệ khi xưa của cha hắn, hiện tại là lão đại có uy thế to lớn trong thế giới ngầm.
Sau khi đem hắn rước về, đối phương mặc dù cũng không có xem hắn như con ruột, hay có ý định dưỡng thành người thừa kế, nhưng cũng chưa từng bạc đãi hắn bao giờ.
Trái lại, còn cho hắn tất cả những thứ mà một vị thiếu gia cần có.
Giống với cha Kỉ, sau khi biết được hắn thích Alpha, vị nhị thúc này của hắn rõ ràng là cũng rất tức giận.
Suýt chút liền đem cả chung trà quăng lên người hắn.
Thế nhưng, sau khi biết, người mà hắn thích chính là Kỉ Tình - con trai duy nhất của Kỉ bộ trưởng, đối phương ngay tức khắc liền đã thay đổi suy nghĩ.
Thậm chí, còn mừng rỡ chấp thuận.
Dù sao, Độc Cô Vô Song chung quy cũng không phải là con ruột của ông ta.
Ông ta dù cho có tức giận, nhưng chắc chắn cũng sẽ không nóng nảy đến vậy.
Nhất là khi cọc hôn sự này của hắn còn có thể giúp ông ta lôi kéo quan hệ với Kỉ bộ trưởng - loại nhân vật có chỗ đứng trong chính phủ này.
Thậm chí, nếu không phải Độc Cô Vô Song ngăn cản, vị nhị thúc này đã sớm mang theo tam môi lục sính đến tận nhà Kỉ Tình cầu hôn.
“Như vậy thì tốt.” Nhìn thấy thần sắc trên mặt Độc Cô Vô Song không giống nói dối, Kỉ Tình mới nhẹ gật đầu.
Dư quang đảo qua, lại đột ngột bị mặt mũi của hắn hấp dẫn, y liền đã vươn tay, dùng ngón trỏ quét đi chút kem dính trên chóp mũi của hắn, ôn nhu trách mắng.
“Ăn chậm một chút, dính cả lên mũi rồi này.”
Một màn này, hiển nhiên cũng sẽ không thoát được ánh mắt âm thầm dõi theo của đám nữ sinh kia.
Trong giây phút này, bọn họ chỉ cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái đang dâng lên.
Kích động, cuồng nhiệt, hưng phấn,…vô số cảm xúc liền giống như bão lũ, đem bọn họ toàn bộ vùi dập vào trong hình ảnh lãng mạn, ngọt ngào vừa rồi.
“Trời ạ, vì sao mình lại cảm thấy, bọn họ chính là trời sinh một đôi vậy chứ.
Không phải một giây trước mình vẫn còn muốn giành lấy anh Kỉ sao?”
“Cô gái, cậu không cô đơn đâu.
Tôi cũng có cảm giác như vậy nha.
Tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, còn kích động hơn cả khi gặp được bạn đời định mệnh của mình.
Tôi tuyên bố, từ nay về sau, kẻ nào dám chia rẽ bọn họ liền chính là kẻ thù của tôi!”
“…”
Không biết bản thân đã nhiều ra không ít fan hâm mộ, lúc này, Độc Cô Vô Song đã rời khỏi tiệm bánh, chuẩn bị về nhà.
Chỉ là, ngay khi đi được mấy bước, chuẩn bị lên xe, dư quang của hắn lại đột ngột bắt được một thân ảnh đang lấp ló gần đó.
Đối phương tựa hồ đã sớm chứ ý tới Độc Cô Vô Song, thấy hắn nhìn về phía này, kẻ đó liền giơ tay, phất phất tay gọi hắn.
Độc Cô Vô Song khẽ chau mày, chậm rãi dời mắt đến trên người tài xế, không nhanh không chậm nói :“Lái xe về trước đi, tôi còn có chút chuyện, lát nữa sẽ thuê xe về.”
Nghe thấy phân phó của Độc Cô Vô Song, tài xế cũng không hỏi nhiều nửa lời liền đã lái xe rời đi.
Đến tận khi đuôi xe đều đã biến mất ở khúc quanh đằng xa, hắn mới cất bước đi về phía người kia.
Nửa tiếng sau, Độc Cô Vô Song đã xuất hiện trong một căn nhà trọ nằm ở thành khu cũ.
Hoàn cảnh ở nơi đây không được tốt lắm, xung quanh đa phần đều là người cao tuổi.
Kiến trúc cũ kỹ, tồi tàn, trong không khí còn xen lẫn mùi nấm mốc.
“Vô Song ca ca, trong nhà có chút bề bộn, mong anh đừng trách.”
Ánh mắt đảo qua một vòng liền đã không để tâm tới nữa, Độc Cô Vô Song cũng không ngại bẩn, tự tìm một chỗ ngồi xuống, không mặn không nhạt hỏi :“Cậu tìm tôi làm gì?”
“Vô Song ca ca, anh nhất định đã biết chuyện em bị trường học khai trừ rồi có đúng không?” Rót cho hắn một ly nước, lúc này, Hạ Nhật mới rũ mắt, đượm buồn nói :“Hôm nay, em tìm anh, chính là muốn để cho anh biết bộ dạng ghê tởm của Kỉ Tình.”
Vô Song kiểu :???.