Bất giác nhíu mày, Độc Cô Vô Song trong nháy mắt liền không cao hứng.
Nhất là khi Hạ Nhật còn không thèm hỏi ý kiến của hắn, đã ủy khuất tố cáo :“Vô Song ca ca, em nghe nói anh muốn kết hôn với anh ta, tuyệt đối không thể nha.”
“Anh không biết đâu, trước kia anh ta đã từng hạ dược, muốn làm nhục em nhưng bất thành.
Sau đó, lại còn để mẹ mình phái người đi trả thù, hại Lâm Ngạo ca ca trở thành người thực vật, hiện tại vẫn còn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.”
“Chưa dừng lại ở đó, anh ta còn năm lần mười lượt ở trên lớp làm khó dễ em.
Đáng giận hơn chính là, anh ta cư nhiên còn dám đi nói xấu em với cha mẹ của Phó Hải, Tiêu Bắc, cùng với những người khác rằng em…”
“Rằng em…chính là kỹ nam lẳng lơ.” Dứt lời, tựa như cảm thấy vô cùng khuất nhục, Hạ Nhật liền òa khóc lên.
“Sau khi nghe được chuyện này, cha mẹ của họ đã rất tức giận, không chỉ đem bọn họ nhốt trong nhà, mà còn gây sức ép lên nhà trường, khiến cho em bị đuổi học.”
Ở đối diện, nhìn Hạ Nhật khóc đến thương tâm như vậy, sắc mặt Độc Cô Vô Song cũng chưa từng thay đổi qua.
Nhưng trong lòng đã càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Hắn dám chắc, Hạ Nhật đang nói dối, hoặc có lẽ là có hiểu lầm gì đó ở đây.
Kỉ Tình không phải là người tố cáo chuyện của cậu và đám người Phó Hải cho cha mẹ của bọn họ biết.
Một phần là vì y không có thời gian, một phần lại là vì, mấy ngày gần đây y gần như đều ở xuyên suốt trong tầm mắt của hắn, căn bản chưa từng rời đi qua.
Như vậy thì làm sao có thể ám hại Hạ Nhật được chứ?
Quan trọng nhất là, y cũng không giống người sẽ gọi người khác là kỹ nam.
“Trong chuyện này có lẽ có ẩn tình, Kỉ Tình không phải loại người mồm miệng cay nghiệt như vậy.” Nói thật, nếu không phải niệm chút tình mọn trước kia, đổi lại thành người khác dám nói Kỉ Tình như vậy trước mặt hắn, hắn đã sớm xoay người bỏ đi.
“Hức, không phải anh ta thì còn có thể là ai nữa chứ? Vô Song ca ca, chúng ta lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ lời em nói, anh cũng không tin tưởng sao? Anh hiểu Kỉ Tình bao nhiêu, vì sao lại có thể bảo hộ anh ta như vậy…”
“Bởi vì anh ta, hiện tại em đã biến thành một kẻ lưu linh rồi.
Không có giấy tốt nghiệp, người ta căn bản là không dám nhận em vào làm.”
Hạ Nhật khóc đến thở không nổi, lồng ngực không ngừng phập phồng, khiến thân thể lại càng trở nên yếu ớt bất kham, dễ làm người sinh lòng thương tiếc.
Thế nhưng, trong đó cũng không bao gồm Độc Cô Vô Song :“Cậu có thể làm thuê ở những nơi tư nhân, ở đó không cần bằng cấp.”
“Những nơi tư nhân? Vô Song ca ca, anh nhìn em đi, em làm sao có thể đi làm ở những nơi như vậy được.
Tiền lương quá ít, công việc lại khổ cực, hơn nữa, em còn là Omega…”
Như vậy Kỉ Tình nhà hắn tại sao lại có thể làm được? Còn dựa vào chút tiền lương ít ỏi đó tự nuôi sống bản thân mình.
Phải biết, y trước kia cũng là đại thiếu gia, chưa từng ăn phải khổ cực nào.
“Nếu cậu gọi tôi đến chỉ để nói những thứ như vậy, tôi cảm thấy chúng ta đã không còn gì để nói nữa.”
Nói thật, nếu hôm nay Hạ Nhật tìm hắn hỏi mượn tiền, hay nhờ hắn giúp đỡ để được đi học lại, Độc Cô Vô Song nhất định sẽ cân nhắc lại, lựa chọn giúp đỡ cậu.
Thế nhưng, cậu lại quá mức ngây ngốc, lựa chọn phương án làm hắn phản cảm nhất - nói xấu Kỉ Tình.
Khiến chút hảo cảm của hắn đều đã bay sạch sành sanh.
“Vô Song ca ca, anh đừng đi mà!” Nhìn thấy Độc Cô Vô Song muốn rời đi, Hạ Nhật ngay lập tức liền hoảng thần.
Cũng không suy nghĩ nhiều nữa, vội vã chạy tới, từ phía sau ôm lấy eo hắn.
“Buông tay.”
Lạnh rên, Độc Cô Vô Song liền cưỡng ép muốn gỡ tay Hạ Nhật ra.
Thế nhưng, một giây sau, sắc mặt hắn liền đã không khỏi đờ ra, thân thể cũng trở nên cứng ngắc.
Thời khắc này, không khí xung quanh hắn đang lây nhiễm một hương quả đào ngọt ngào.
Nó tựa như có thể chen qua hô hấp càng lỗ chân lông tiến vào trong người hắn, nhất thời, lại làm cho hắn có phần trì độn.
“Vô Song ca ca, em thích anh.
Nếu không phải vì anh, em đã không thi vào trường quân sự, cũng sẽ không gặp phải đám Alpha đó, bị bọn họ làm nhục.”
“Bây giờ, em đã không còn gì nữa cả, xin anh đừng bỏ rơi em, em chỉ cần một mình anh mà thôi.” Tình cảm cuộn trào như nước vỡ đê, thời khắc này, Hạ Nhật cũng không còn quan tâm cái gì là danh dự hay mặt mũi nữa.
Cậu chỉ biết, nếu hôm nay lại để cho hắn rời đi, cậu sẽ thật sự không còn cơ hội nữa, triệt để đánh mất hắn.
Buông eo hắn ra, vòng tới trước mặt hắn, nhìn gương mặt anh tuấn, lãnh ngạnh này, trái tim Hạ Nhật liền bùm bùm gia tốc đập.
Cậu lập tức đưa tay, ôm lấy cổ hắn, kiễng chân, đem môi thơm dâng lên.
Thân thể đều đã mềm nhũn, như muốn hóa thành một vũng xuân thuỷ.
Lúc này, bị tin tức tố của Hạ Nhật kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến, dù cho trong lòng vô cùng kháng cự, nhưng thân thể Độc Cô Vô Song vẫn không tài nào chống cự được trước bản năng nguyên sơ này.
Kỳ phát tình bắt đầu đến sớm hơn dự định, tin tức tố của hắn cũng không khống chế được, tự mình phóng xuất ra, trong nháy mắt liền cuốn lấy tin tức tố của Hạ Nhật.
Tin tức tố giao thoa, thời khắc này, lý trí của hắn đã trở nên vô cùng mong manh.
Chỉ muốn chiếm hữu Omega ở trước mặt này, đánh dấu cậu, làm cậu bật khóc.
Cảm nhận được cánh môi mềm mại đang ngây ngô chạm vào trên môi mình, Độc Cô Vô Song ngay tức khắc liền bắt lấy bả vai cậu, đem cậu áp đảo lên chiếc giường ở bên cạnh, cường thế hôn.
Tin tức tố bao trùm lấy mọi ngỏ ngách trong gian phòng, lại tựa như chất kíƈɦ ŧìиɦ, làm hai người trên giường càng ngày càng hỗn loạn.
Hôm nay sư tôn không còn nói gì nữa cả….