“Vậy còn ta thì sao? Ngươi cũng sẽ gϊếŧ ta à?”
Quan sát gương mặt tràn ngập hiếu kỳ, ngây thơ vô tội của thiếu niên, Kỉ Tình liền xụ mặt, nhưng vẫn đúng sự thật nói :“Sẽ không, ta sẽ không bao giờ gϊếŧ ngươi.”
Nghe thấy Kỉ Tình thế mà lại có thể nói ra lời tâm tình như vậy, Lục Dạ liền không khỏi sững sờ, thế nhưng, còn chưa để hắn cảm động được quá ba giây, quỷ hồn nào đó liền đã bổ sung.
“Nhưng ta sẽ đánh gãy chân ngươi, đem ngươi treo lên, không tin ngươi có thể thử xem.”
“…” Nếu Kỉ Tình không nói, Lục Dạ có lẽ còn chưa thể nhìn ra được việc, y căn bản chính là một tên biếи ŧɦái!
Không vì lý do gì khác, chỉ là vì bảo toàn cho đôi chân của mình, Lục Dạ cũng không dám trêu chọc Kỉ Tình nữa, hiếm khi nghiêm túc nói :“Ngươi đừng lo, khẩu vị của ta vẫn còn chưa kém đến mức đó đâu.”
“Vả lại, ta không quá ưa thích bị nam nhân đùa bỡn…”
Được rồi, câu nói lòe loẹt này của Lục Dạ có thể biến tướng thành : ta không thích bị nam nhân đè!
“Nếu đã không muốn, ngươi hà tất gì phải thuận theo ý gã chứ?” Nhớ tới hình tượng ‘thiếu nữ’ mềm yếu vô năng, như đóa sen trắng trong sạch, mong manh của hắn, Kỉ Tình lại chợt cảm thấy dạ dày có chút không khỏe.
Một nam nhân bày ra loại tư thái đó, thật sự ổn sao? Còn có loại diễn kỹ kia, vì sao không đi làm vua màn ảnh đi?
[…]
[ Ký chủ, xin đừng quên, ngươi chính là bị ‘thiếu nữ’ mềm yếu vô năng đó cưỡi…]
“Cút!” Quả nhiên, ngàn ngừa vạn ngừa, y vẫn là không ngừa được bản tính ăn ngay nói thật…khụ, là hồ ngôn loạn ngữ của hệ thống.
Tại sao lại nói khó nghe như vậy chứ? Cái gì gọi là y bị hắn cưỡi? Đó là y ưa thích hắn, cho nên mới nhường nhịn hắn, có hiểu hay không?
[ Nói đến siêu phàm thoát tục như vậy, còn chẳng phải là do ký chủ không đảo chính nổi hay sao…] Lại tiếp tục đâm trúng tim đen của Kỉ Tình, không đợi y kịp nổi nóng, cấp tốc phản ứng lại, hệ thống liền đã sợ tội, chạy trốn mất dạng.
“Ngươi làm sao vậy?”
Bị tiếng gọi của Lục Dạ đánh thức, biết được bản thân vừa rồi đã thất thần, Kỉ Tình liền nhàn nhạt lắc đầu, tỏ ý không sao, tiếp tục chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Nếu không thuận theo, ta còn có thể làm gì đây?” Cười nhạt, tựa như đang hồi ức lại chuyện gì đó, Lục Dạ liền trực tiếp nằm xuống trường kỷ, nói :“Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.”
“Thứ ta có thể làm chính là mê hoặc, đồng thời tranh thủ chút lòng thương xót của hắn, để hắn bảo hộ ta.
Chẳng lẽ ngươi không biết, ta hiện tại mỗi ngày đều chẳng khác gì đang nhảy múa trên lưỡi đao, chỉ cần trượt chân, liền sẽ khí tuyệt bỏ mình sao?”
“Nhưng dù biết là vậy, ta vẫn không thể rời khỏi bọn họ được, dù sao, một khi không còn tướng phủ che chở, ta khẳng định sẽ chết vô cùng thảm.”
“Đương nhiên, nếu ngươi có thể cam kết dẫn ta đi, bảo hộ ta một đời chu toàn, ta sẽ suy nghĩ lại…” Nói tới đây, Lục Dạ lại đột ngột không cười nữa, nhưng cũng không đi chú ý vẻ mặt của Kỉ Tình.
Chỉ có điều, hắn vĩnh viễn cũng không ngờ được rằng, bản thân sẽ nhận được một đáp án như thế :“Thứ lỗi cho ta, không thể cam kết với ngươi.”
Mặc dù trong lòng đã có điểm ngờ tới, nhưng lúc này, Lục Dạ vẫn cứ cảm nhận được đôi chút thất lạc.
Chỉ có điều, loại cảm xúc này cũng giống như gió thoảng mây bay, đến nhanh, đi cũng nhanh.
“Như vậy thì cũng thật đáng tiếc, ta chỉ có thể tiếp tục diễn tiếp nữa rồi.
Cũng không biết đến khi nào, tên sắc lang đó sẽ không nhịn được nữa mà cưỡng ép hạ thủ với ta…”
“Hôm nay thân thể ta có chút không khỏe, không thể bồi tiếp ngươi, vẫn là mời ngươi về cho.” Giọng nói của Lục Dạ rất dửng dưng, nhưng không khó để cảm nhận được, đáy lòng của hắn đã lạnh lẽo dường nào.
Khả năng rất cao, đã đánh lên cho y cái mác ‘tra nam’.
Thật sâu nhìn hắn, Kỉ Tình cũng không già mồm cãi láo, mà chỉ yên lặng rời khỏi, đến từ lối nào liền đi lối đó.
Dù cho đây chỉ là một thế giới hư ảo, nhưng dù là vậy, y cũng không muốn dùng lời hứa suông như vậy đến dối gạt hắn.
Bởi vì y chỉ còn sống được chưa đến nửa năm, căn bản không có khả năng bảo hộ ‘hắn’ suốt cuộc đời được.
Nghe thấy tiếng cửa sổ khép lại, nằm trên trường kỷ, khóe môi Lục Dạ liền khẽ câu lên.
Chỉ là, đường cong này lại ẩn chứa muôn vàn bi ai, tựa như đang tự giễu cợt chính mình.
“Lục Dạ, ngươi rốt cuộc đang chờ mong cái gì?”
Đáng buồn hơn chính là, hắn dường như ngay cả tên của y là gì, cũng không hề hay biết.
----------------------------
Kỉ Tình sau khi bị Lục Dạ cự tuyệt ngoài cửa, mấy ngày kế tiếp cũng liền không tiếp tục đi ra tìm hắn nữa.
Trái lại, lại chỉ giống như một bóng ma ẩn giấu trong bóng tối, âm thầm bảo vệ hắn.
Đồng thời, cũng hiểu rõ được thêm về tình huống của hắn hiện tại.
Nghĩa phụ của hắn là tể tướng đương triều, có thể gọi là kẻ dưới một người trên vạn người.
Tính cách mưu mô xảo quyệt, hành xử tàn bạo âm hiểm.
Lục Dạ ở trong mắt của lão, căn bản liền chỉ là công cụ dùng để củng cố địa vị, lôi kéo quan viên trong triều, lấy được lòng tin của thánh thượng.
Về phần tên sắc lang hôm đó ở trong phòng động chạm tay chân với Lục Dạ, liền là nhi tử duy nhất của tể tướng.
Tính tình tương đối ngang ngược bá đạo, chức vị là phiêu kỵ đại tướng quân.
Nhưng không thể không thừa nhận, tên sắc lang này, thật sự đã bị Lục Dạ mê hoặc đến thần hồn điên đảo, dù cho để gã vì hắn mà đi chết, gã có lẽ cũng sẽ làm theo..