Giống với thường ngày, hôm nay sau khi mua xong một túi điểm tâm ngọt, Kỉ Tình liền đã ngựa quen đường cũ trèo tường vào tướng phủ, đi tìm Lục Dạ.
Chỉ là, bởi vì xếp hàng quá lâu, nên khi y rời đi, sắc trời cũng đã không còn sớm nữa.
Thế nhưng, Kỉ Tình lại không ngờ được rằng, bản thân chỉ vừa mới chậm trễ trong vài khắc, thì đã xảy ra nhiều chuyện như vậy…
Toàn thành hỗn loạn.
Lúc Kỉ Tình tới, trên dưới tướng phủ đã đèn đuốc sáng trưng.
Dọc theo đường phố, binh lính càng là canh phòng nghiêm ngặt.
Trưởng tử của tể tướng tựa như một con dã thú nổi điên, điên cuồng thúc ngựa tìm kiếm xung quanh thành, khí tức cuồng bạo khiến binh lính xung quanh ngay cả thở mạnh cũng đều không dám.
Mà đổi lại, tể tướng lại ngồi yên trong thư phòng, khoanh chân, khép hờ mắt, có chút giống như bị người giam lỏng.
Trên mặt lại có một vết thương rất dài, lúc này cũng đã được băng bó xong.
Thế nhưng, người mà Kỉ Tình quan tâm nhất ở nơi này, thế mà lại biến mất không chút tăm tích, phảng phất là trực tiếp tiêu thất giữa thiên địa.
Không thể làm gì khác hơn, y chỉ có thể lựa chọn bắt lấy một tên vệ binh, thông qua lời khai của gã, biết được một số chuyện không quá tốt đẹp…
“Van cầu ngươi tha cho ta đi.
Ta chỉ là một tên binh sĩ nhỏ nhoi mà thôi, ta thật sự không biết gì cả.
Lúc ta nhận được lệnh, thì tiểu công tử của tướng gia cũng đã mất tích rồi.
Còn cụ thể là thế nào mất tích, ta cũng không biết được…”
Tiện tay diệt trừ tên binh sĩ này, Kỉ Tình liền cau chặt mi mày, nhìn xem đám binh lính không ngừng tra xét khắp mọi ngõ ngách trong thành kia, ở trong lòng liên hệ hệ thống.
“Đem bản đồ bày ra, nói cho ta biết, Lục Dạ đang ở đâu.”
[ Ký chủ, cái này không hợp quy cách, nếu không…ngài vẫn là tự mình đi tìm nhân vật mục tiêu đi.] Đắn đo lúc lâu, hệ thống rốt cuộc mới dè dặt nói ra lời này với Kỉ Tình.
“Không hợp quy cách? Mấy lần trước, ngươi giống như cũng không có nói như vậy.
Nhưng bây giờ, cư nhiên lại để một kẻ mù đường như ta đi tìm người…”
Hệ thống vào lúc này cự tuyệt trợ giúp, phảng phất đã khiến Kỉ Tình cảm thấy rất không vui, sắc mặt cũng đã ngày càng trở lạnh :“Đương nhiên, có lẽ ngươi đã hiểu lầm gì đó ở đây.”
“Ta không phải đang thương lượng với ngươi, mà là đang hạ lệnh! Quy cách chết tiệt gì đó ta không cần biết, ta chỉ biết, nếu bởi vì chậm trễ của ngươi, hắn phải chịu đến tổn thương dù chỉ là một chút…”
“Đợi khi trở về, ta nhất định cũng sẽ để ngươi biết thứ gì gọi là trên trời dưới đất, không chỗ dung thân.” Kỉ Tình nói rất chậm rãi, cũng không có bao nhiêu hùng hổ doạ người, nhưng lại khiến hệ thống bị dọa không nhẹ.
Có lẽ mơ hồ cảm nhận được, thân phận của bản thân chín phần mười đã bại lộ, bị y biết được.
So với bốn tên tiểu tử kia, nó lại càng sợ y hơn, hệ thống rất nhanh liền đã lựa chọn khuất phục trước cường quyền.
Về phần kịch bản cái quái gì đó, cứ triệt để ngâm nước đi.
[ Hệ thống đã giúp ký chủ đánh dấu vị trí của mục tiêu công lược hiện tại, ký chủ chỉ cần đi theo mũi tên chỉ dẫn trên bản đồ, thì rất nhanh sẽ có thể tìm được hắn.]
Tựa như hệ thống nói, có bản đồ nơi tay, bệnh mù đường của Kỉ Tình cũng đã được cải thiện vô cùng lớn, chỉ tốn gần nửa nén hương liền đã chuẩn xác tìm được Lục Dạ.
Chỉ là, không biết là do kịch bản tác quái, hay chỉ đơn thuần vì thời tiết thất thường.
Rõ ràng hiện tại chỉ mới vào cuối tiết Sương Giáng, nhưng hôm nay, tuyết cư nhiên đã bắt đầu rơi.
Đạp trên lớp tuyết mỏng, Kỉ Tình liền bắt đầu leo lên ngọn đồi nhỏ trước mặt, trước khi cất bước, cũng chỉ là hơi ngoái đầu nhìn về phía tòa thành phía sau lưng một chút.
Đúng vậy, nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Lục Dạ cư nhiên đã chạy thoát ra khỏi thành, thậm chí còn trốn vào trong một ngọn đồi ở cách cổng thành năm dặm.
Bởi vì nơi đây cách thành trì rất gần, bình thường lại có thương đội lớn qua lại, nên căn bản cũng không tồn tại thổ phỉ gì cả.
Mãnh thú to lớn đều không còn lại mấy con, gần như đã bị săn gϊếŧ gần hết.
Kỉ Tình đạp vào trong tuyết dày, cách một khoảng xa liền đã có thể nhìn thấy thân ảnh của người nào đó.
Lúc này, hắn đang nằm sải tay trên lớp tuyết, cả người không chút hình tượng tạo thành hình chữ đại (大), mặc bào trên thân, cùng tuyết trắng xung quanh tạo thành đối lập vô cùng rõ rệt.
Mà trảm yêu kiếm, thì đã bị hắn tùy ý cắm vào trên đất, vỏ kiếm cũng không biết đã đi tới nơi nào.
Chỉ là, theo dần dần tiếp cận đối phương, Kỉ Tình rất nhanh liền đã phát hiện, trên trán của Lục Dạ, cư nhiên lại có một vết thương rất lớn.
Huyết tinh tựa như vết mực trên giấy trắng, lúc này đã lan ra gần nửa phần trán của hắn, chảy dọc xuống thái dương, vô cùng khiếp người.
Không biết có phải vì trời lạnh hay không, vết máu lại đông rất nhanh, cũng không còn tiếp tục chảy xuôi nữa.
Kỉ Tình không nói một lời, cứ như vậy đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống Lục Dạ, cho đến khi hắn dùng đôi môi tái nhợt của mình nở một nụ cười, thều thào nói :“Ngươi đến rồi…”
“Tại sao lại không trị thương?” Nhìn xem hắn, Kỉ Tình liền không vui không buồn dò hỏi.
Thời khắc này, bầu không khí giữa cả hai lại phá lệ thanh thản, bình đạm.
Lục Dạ rất nhanh cũng đã đáp lời :“Ngươi không biết sao? Năng lực của ta, chỉ có thể dùng lên người người khác, mà không thể dùng để cứu chính mình.”.