“Là ai đánh ngươi?” Trầm mặc một lúc, Kỉ Tình liền đạm mạc hỏi ra một câu như vậy.
Thế nhưng, nắm tay đang âm thầm siết chặt bên dưới ống tay áo cũng đã bán rẻ đi suy nghĩ thật sự của y.
Y tức giận, rất rất tức giận.
Nhưng làm y nổi giận hơn hết, lại chính là thái độ dửng dưng của Lục Dạ…
“Là nghĩa phụ…Ông ta muốn ăn tim của ta để trường sinh bất lão, nhưng bởi vì khinh thường, nên nửa đường mới bị ta phản sát.
Về phần vết thương này…” Sờ sờ vết máu trên trán, Lục Dạ liền thản nhiên bổ sung :“Là bị ông ta đẩy ngã vào trên tường.”
“Ta sẽ gϊếŧ bọn chúng.” Ngữ điệu của Kỉ Tình có thể nói là vô cùng bình thản, nhưng ngôn từ lại sát khí lẫm nhiên.
Thế nhưng, không để y rời đi, lúc này, nằm trên tuyết lạnh, Lục Dạ liền đã lắc đầu, cười giễu :“Ngươi không được gϊếŧ bọn họ…”
“Ngươi gϊếŧ bọn họ rồi, ta phải làm sao đây? Ai sẽ cho ta ăn mặc, cho ta chốn dung thân, bảo hộ ta khỏi đám người muốn ăn tim của ta để trường sinh, hay là yêu ma quỷ quái?”
Lời nói của Lục Dạ tuy nghe vào rất quái dị, nhưng không thể không nói, lại vô cùng có lý.
Chí ít là thành công khiến Kỉ Tình không thể không ngừng bước.
Chỉ có điều, cũng không đắn đo quá lâu, y liền đã ngoái đầu, chậm rãi phun ra ba chữ.
“Ta nuôi ngươi.”
Vốn đang ôm tâm trạng thờ ơ, nghe Kỉ Tình nói như vậy, Lục Dạ liền không khỏi ngây ra như phỗng, nhất thời vẫn không kịp phản ứng :“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, ta sẽ nuôi ngươi.” Dù cho không quá sẵn lòng, nhưng Kỉ Tình vẫn kiên nhẫn lặp lại lời mình đã nói một lần nữa :“Đồng thời, cũng sẽ bảo hộ ngươi, không cho kẻ khác tổn thương đến ngươi.”
“Ngươi…” Nhìn xem thân ảnh có chút đơn bạc, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn của người trước mặt, Lục Dạ vẫn là cảm thấy có chút không chân thật.
Dù sao, cách đây không lâu, y còn vừa mới từ chối hắn…
Rất muốn mắng một câu ngươi ngươi ta ta cái gì, song, Kỉ Tình vẫn là nhịn xuống, nghiêm mặt, dứt khoát đi tới bên người hắn, khom lưng đem hắn bế lên.
Chỉ có điều, lại nhẹ ngoài sức tưởng tượng.
Cánh tay có hơi khựng lại, lúc này, trong lòng Kỉ Tình cũng đã âm thầm hạ quyết tâm, về sau sẽ đem hắn nuôi mập mạp lên một chút.
Bị Kỉ Tình ôm vào lòng, Lục Dạ cũng không hề phản kháng, trái lại, còn ngoan ngoãn thuận theo vòng tay qua, ôm lấy cổ y, đồng thời thuận tay cầm lấy trảm yêu kiếm.
Chỉ có điều, hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được mà thì thầm :“Mong rằng ngươi sẽ không lừa gạt ta.”
Kể từ khi xuất sinh, nhân sinh của hắn liền đã chưa từng do bản thân mình định đoạt.
Mỗi một ngày, đều sống dưới sự kỳ vọng cùng nhòm ngó của vô số người.
Không chỉ phải đề phòng đủ loại ngưu quỷ xà thần, mà còn có những người xung quanh.
Mà tính mạng, lại càng chẳng khác gì ngọn đèn treo trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt.
Hắn chưa từng tin tưởng ai, thậm chí, cũng không tin tưởng vào chính bản thân mình.
Bởi vì hắn sợ bị phản bội, bị lừa dối, rơi vào thảm cảnh vạn kiếp bất phục.
Hắn không dám cược, đồng thời, cũng cược không nổi.
Kỉ Tình ôm lấy Lục Dạ, dựa theo bản đồ của hệ thống, rất nhanh liền đã ở ngoại thành tìm được một khách điếm đơn sơ.
Sau khi thuê một gian phòng thượng hạng, lại dưới ánh mắt kỳ quặc của chưởng quầy mà đem người nào đó ôm lên phòng, Kỉ Tình liền đã chuẩn bị rời đi.
“Ngươi định cứ như vậy liền đi sao?” Bị Kỉ Tình đặt lên giường, nhìn thấy y muốn đi, Lục Dạ liền theo bản năng vươn tay, nắm lấy ống tay áo của y.
“Ở đây chờ ta, ta sẽ đòi lại công đạo cho ngươi.”
Chỉ để lại một câu như vậy, Kỉ Tình liền đã bình thản đem ống tay áo gỡ ra, cũng đoạt lấy trảm yêu kiếm trong tay hắn, không chút do dự cất bước li khai :“Ta sẽ gọi đại phu đến khám cho ngươi, đợi khi băng bó xong liền ngủ sớm một chút, không cần chờ ta.”
Y sợ hãi, nếu bản thân nhìn xem vết thương đáng sợ trên trán hắn lâu thêm chút nữa, sẽ không khống chế được mà đại khai sát giới.
----------------------------
Tướng phủ.
Lúc này, tể tướng vẫn còn chưa ngủ, mà đang ngồi xem thư tịch trên án kỷ trước mặt, tâm sự nặng nề suy tính chuyện tương lai.
Đối với việc nhi tử của mình là một tên đoạn tụ, một lòng si mê nghĩa tử Lục Dạ, ông cũng đã sớm biết từ lâu.
Nếu không phải cảm thấy Lục Dạ vẫn còn giá trị lợi dụng, thì bằng vào chuyện hoang đường đó, ông cũng đã sớm gϊếŧ chết hắn.
Mà hôm nay, ông lựa chọn ra tay với hắn, tất cả cũng chỉ là vì cảm thấy thời cơ đã không sai biệt lắm.
Dù sao hiện tại, đại cục đã định, quyền lực của ông cũng đã hoàn toàn vững chắc, không cần thiết phải mượn nhờ năng lực chữa trị của y để lôi kéo thế lực khác nữa.
Quan trọng nhất là, theo thời gian trôi qua, yêu ma quỷ quái nhắm vào Lục Dạ đã sớm đạt tới một con số lớn đến kinh người.
Dù cho ông có lòng muốn tiếp tục bảo hộ hắn, nhưng chung quy vẫn không thể chắc chắn, sẽ không có ngày xảy ra biến cố.
Đến lúc đó, nếu hắn bị người khác moi tim, ông khẳng định sẽ tức đến thổ huyết.
Cho nên, ôm suy nghĩ tiện nghi kẻ khác, chi bằng tiện nghi chính mình, ông liền nhân lúc nhi tử của mình ra ngoài tuần tra mà tiên hạ thủ vi cường, ra tay với Lục Dạ.
Thậm chí, ngay cả việc sau khi Lục Dạ chết, nên dùng cách nào đổ tội cho yêu tà, ông cũng đã sắp xếp xong xuôi, đảm bảo có thể hoàn toàn rũ sạch hiềm nghi của mình.
Thế nhưng, ngàn phòng vạn phòng, ông lại không ngờ đến được, Lục Dạ cư nhiên sẽ có thể trốn thoát khỏi ma trảo của bản thân..