Lúc này, ở một nơi khác, Cố Thừa Trạch cũng đã đến Hoan Hỉ Thánh Tông - tông môn do Hoa Tiểu Bạch chưởng quản.
Giống với trước đây, chỉ vừa bước vào, Cố Thừa Trạch liền đã trải nghiệm được cảm giác của Đường Tăng khi lọt vào động bàn tơ, bị một đám nữ tử vây quanh, nhất cử nhất động đều bị quan sát.
“Ngọc công tử hôm nay đại giá quang lâm Hoan Hỉ Thánh Tông của chúng ta là làm gì nha? Không sợ ‘phu nhân’ trong nhà giận dỗi hay sao?”
“Khanh khách, nói không chừng là đến tìm ‘vị kia’ đi.
Dù sao giấy không thể gói được lửa…”
“Nếu thật sự là đến tìm ‘vị kia’, như vậy thì sắp có kịch hay rồi…”
Khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi vòng vây của đám nữ tử ‘như lang như hổ’ này, ngửi mùi phấn son dính đầy trên người mình, Cố Thừa Trạch chỉ có thể than thở trong lòng, dùng Thanh Tẩy Thuật thổi hết những mùi hương ‘quái dị’ này đi.
Kỳ thực, đám nữ tử trong Hoan Hỉ Thánh Tông mặc dù được Hoa Tiểu Bạch dưỡng thành vô cùng bưu hãn, lá gan rất lớn.
Nhưng ngoại trừ trên miệng chiếm tiện nghi, hoặc vì để ức hiếp ‘chính nhân quân tử’ như hắn mà lôi lôi kéo kéo, các nàng cũng sẽ không làm chuyện gì quá phận.
Đương nhiên, khả năng rất cao cũng là vì biết tính khí của ‘phu nhân’ nhà hắn, không muốn bị y đem cả sơn môn đều lật ngược.
Theo một nữ đệ tử vào trong bẩm báo, Cố Thừa Trạch rất nhanh cũng liền đã được mời vào trong.
Nhưng làm hắn không ngờ được chính là, khi bước vào sảnh nghị sự của Hoan Hỉ Thánh Tông, bản thân cư nhiên lại gặp được một người…
“A Kỳ, sao con lại ở đây?”
Đúng vậy, người đang ngồi ở ghế chủ vị, bên cạnh Hoa Tiểu Bạch liền chính là nhi tử lâu ngày không gặp của Cố Thừa Trạch, nay đã trưởng thành thành một nam tử tuấn mỹ bại hoại - Cố Thiên Kỳ.
Nhìn thấy lão cha nhà mình, Cố Thiên Kỳ cũng không có quá lớn kinh hãi, rõ ràng vừa rồi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Thế nhưng, còn chưa kịp nói gì, y liền đã bị nghi vấn của hắn làm kinh ngạc :“Cha không phải đến tìm con sao?”
“Ta rảnh rỗi lắm rồi mới có thể tìm con.” Đối với một trong những chiếc bóng đèn to lớn này, Cố Thừa Trạch hiển nhiên sẽ không thể cho y sắc mặt tốt được.
Dù sao, thù ‘đoạt thê’ không đội trời chung.
“…” Được rồi, quả nhiên là y tự mình đa tình.
Thế nhưng, đây là lời của một người cha có thể nói ra sao? Y thật sự là nhi tử ruột thịt của hắn à?
“A Trạch, hôm nay ngươi đến Hoan Hỉ Thánh Tông này của ta là vì lý do gì?” Ở bên cạnh, nhìn xem phụ tử bọn họ vừa gặp đã cãi nhau, cố nén ý cười trong lòng, Hoa Tiểu Bạch liền dò hỏi.
Nhưng ngay sau đó, mơ hồ đoán được mục đích đến cửa hắn, nàng lại không khỏi nheo mắt, chủ động nói :“Nếu là đến tìm Chân Quân nhà ta, vậy thì e là phải làm ngươi thất vọng rồi.
Chân Quân đã rất lâu rồi không có tới chỗ ta.”
“Vậy sao?” Có chút chán nản, song, Cố Thừa Trạch vẫn là lập tức cúi đầu nói tạ.
Chỉ là, ngay khi hắn chuẩn bị ly khai, thì dư quang của hắn lại vô tình rơi vào trên bàn tay đang nắm chặt của bọn họ :“Các ngươi…”
“Cha, ngài không phải đã dạy con, tình yêu không quan trọng thân phận hay tuổi tác sao?”
“…” Đứa con trời đánh này!
Lúc này, Cố Thừa Trạch chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, não hải đều giống như muốn phình to ra.
Không thể làm gì khác hơn, hắn chỉ có thể bước tới, hướng Hoa Tiểu Bạch đưa ra một nụ cười không mất phong vận, tỏ vẻ thất lễ, sau đó mới đem Cố Thiên Kỳ lôi sang một bên, thấp giọng :“Đúng là ta có nói như vậy, thế nhưng, nàng còn lớn tuổi hơn cả ta.
Nàng so với ngươi, cũng lớn hơn vạn tuổi!”
“Phụ thân không phải cũng lớn hơn ngài vạn tuổi à?” Bị Cố Thừa Trạch giáo huấn, Cố Thiên Kỳ liền có chút không phục nói.
“Được rồi, không nói đến vấn đề này.
Nhưng ta không thể không nhắc nhở con, con ở bên ngoài chơi bời lêu lổng thế nào, ta đều không quản.
Nhưng Hoa tiền bối là bằng hữu của phụ thân con, nếu để y biết được con phụ lòng nàng, y khẳng định sẽ đánh gãy chân con đó!”
“Phụ thân, ngài đừng lo, con cam đoan, con và Tiểu Bạch là chân ái!”
Nói thật, đối với nhân phẩm của nhi tử nhà mình, Cố Thừa Trạch vẫn không có chút lòng tin nào.
Chỉ có điều, nếu bọn họ đã quyết ở bên nhau, hắn cũng sẽ lựa chọn tôn trọng, không làm gậy đánh uyên ương.
“Thế nhưng A Kỳ, ta vẫn có điều chưa rõ, các ngươi rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào? Trước kia không phải đã từng gặp qua rồi sao, sao lúc đó không nghe con nhắc tới?” Thở dài, Cố Thừa Trạch liền thăm hỏi tỉ mỉ thêm một chút.
“Con cùng với Tiểu Bạch chỉ mới bắt đầu được một tháng mà thôi, cụ thể là lần đó, sau khi rời khỏi Tiêu Dao Đỉnh, chuẩn bị xông pha giang hồ, con lại vô tình bị một lão yêu bà nhìn trúng, muốn bắt con về làm lô đỉnh.
Cũng may lúc đó có Tiểu Bạch xuất hiện, cứu con một mạng…”
“…” Cho nên, đây là kịch bản mỹ nhân cứu anh hùng, anh hùng lấy thân báo đáp?
Hoa Tiểu Bạch đây có xem là cổ thụ nở hoa hay không?
Vỗ vỗ bả vai của Cố Thiên Kỳ, Cố Thừa Trạch cũng không biết nên khích lệ hắn thế nào, chỉ có thể cho hắn cam đoan :“Suy nghĩ kĩ một chút, bây giờ hối hận vẫn còn chưa muộn, tình cảm không thể đem ra nói đùa được.”
“Ta sẽ tạm giúp con đem việc này giấu đi, khi nào chắc chắn rồi, thì mang nàng đến Tiêu Dao Đỉnh, ta tin rằng, nếu hai người quyết tâm kết làm đạo lữ, vĩnh thế ở bên nhau, phụ thân của con cũng sẽ đồng ý, dù sao, y là người rất phóng khoáng.”
Chỉ có điều, nếu biết Hoa Tiểu Bạch sẽ trở thành con dâu của mình, cũng không biết đến lúc đó, y sẽ kinh hỷ hay không kinh hỷ.
.