Trong thanh lâu lớn nhất của một tòa thành ở hạ giới, Kỉ Tình lúc này đang ngồi giữa một đám tiểu quan thần thái yêu kiều, mỗi người một vẻ, tuy không phải đều là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng đều xem như thanh tú ưa nhìn.
Dù sao, Kỉ Tình ra tay rất hào phóng, đều là gọi tiểu quan đầu bảng tới.
( tiểu quan : kỹ nữ phiên bản nam.)
Thời khắc này, ở trong phòng, mười mấy tên tiểu quan đều đang bao vây lấy Kỉ Tình, xem y như chúng tinh phủng nguyệt, rót rượu, ca hát,… làm đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của y.
Lúc này, ngồi ở bên tay trái của Kỉ Tình, cũng liền chính là ‘hoa khôi’ của nơi này - Dương Yên, đã rót một ly rượu đưa tới cho y, cả người cũng tựa như mềm mại không xương dán vào trên người y, xiêm y diễm lệ trên người cũng hơi trượt xuống, nửa che nửa lộ.
“Đại nhân, ngài là tu tiên giả sao?”
Cũng không trách Dương Yên suy nghĩ như vậy được, dù sao Kỉ Tình khí thế bất phàm, ngoại hình lại càng chẳng khác gì tiên nhân trên trời, làm gã đều có mấy phần tự thẹn không bằng.
Căn bản không phải thứ mà phàm nhân có thể có được.
Mà đối với tu tiên giả, một người bình thường như gã, hiển nhiên cũng sẽ một lòng hướng tới.
Dù sao, gã là người có tham vọng.
Nếu may mắn lọt vào mắt xanh của đối phương, đối phương chấp nhận mang gã trở về, để gã có cơ hội đạp vào tiên lộ, đó liền chính là thiên đại tạo hóa, một bước lên trời.
Âm thanh của Dương Yên khá trong trẻo, chỉ là quá mức nhu mì, thiếu đi mấy phần dương cương.
Trên mặt cũng thoa lên một lớp phấn nhạt, tuy không đến mức không thể chấp nhận được, nhưng chung quy cũng không phải hoàn toàn thuần thiên nhiên.
“Ừ.” Gật đầu, ánh mắt có chút vô định nhìn đám nam tử đang uốn éo bày trò trước mặt, trong lòng ngoại trừ tẻ nhạt cũng chỉ có tẻ nhạt, song, Kỉ Tình vẫn là ngồi yên tại chỗ, nhận lấy chén rượu của Dương Yên, thuận tay choàng tay qua vai gã, đem gã kéo vào lòng.
Được Kỉ Tình chủ động thân cận, tâm của Dương Yên liền không nhịn được mà bang bang nhảy lên.
Lần đầu tiên tiếp xúc với tu sĩ, hơn nữa còn là một tu sĩ tuấn lãng như vậy, gã làm sao có thể không kích động được chứ?
Cảm thấy nên rèn sắt khi còn nóng, Dương Yên liền thoải mái dán lên người Kỉ Tình, khiến vạt áo của y đều bị làm thành nhăn nhúm :“Đại nhân, Yên nhi nhìn thấy ngài rất lạ mặt, là lần đầu tiên tới đây sao?”
“Tại sao trông ngài lại như có chút tâm sự vậy?”
“Nói thử xem?” Lúc này, Kỉ Tình quả thật là có chút bất ngờ.
Nhất thời cũng không biết là do bản thân biểu hiện quá mức rõ rệt, hay là năng lực nhìn mặt đoán ý của đối phương quá mức cao siêu.
Phát hiện Kỉ Tình rốt cuộc cũng đã có chút hứng thú với mình, biết rõ cơ hội tới, Dương Yên liền lập tức nở một nụ cười mà bản thân cho rằng là động lòng người nhất, đầu óc không ngừng xoay chuyển, đưa ra suy đoán :“Nếu Yên nhi đoán không lầm, thì là chuyện liên quan tới tình cảm đi?”
“Chẳng lẽ, người ngài yêu đã phụ bạc hay lừa gạt ngài?”
Vốn chỉ là đưa ra suy đoán, nhưng nhìn thấy Kỉ Tình im lặng, Dương Yên liền biết, chính mình đã đoán đúng rồi.
Cảm thấy đây chính là cơ hội ngàn năm có một, gã liền lập tức dùng giọng điệu tiếc hận nói :“Aiz, đại nhân vừa anh tuấn lại xuất chúng như vậy, rốt cuộc là kẻ nào mắt mù, lại dám đối xử với ngài như vậy chứ?”
“Nếu Dương Yên có thể may mắn được đại nhân ưu ái, cả đời này của Dương Yên cũng đã không còn gì hối hận nữa…”
Tình ý triền miên nói, bàn tay Dương Yên lại càng giống như mãng xà, chuyển dời về phía vạt áo đang nới lỏng của Kỉ Tình, muốn luồn vào trong.
Thế nhưng, không để gã đắc thủ, dù cho không nhìn, nhưng Kỉ Tình vẫn vô cùng chuẩn xác bắt lấy cổ tay gã, không để gã tiến thêm nửa bước.
“Ngươi khẳng định bản thân tên Dương Yên, chứ không phải Lục Yên?” Tư thái này, giọng điệu này, quả thật đã có mấy phần chân truyền của Lục Dạ.
Nếu hai người bọn họ không phải huynh đệ, cũng thật là kỳ lạ.
Bị Kỉ Tình hỏi một câu như vậy, Dương Yên liền không khỏi sững sờ, phản ứng đầu tiên chính là - phải chăng bản thân may mắn sở hữu dung mạo giống cố nhân nào đó của y? Dù sao trong thoại bản đa phần đều viết như vậy.
Chỉ có điều, chưa để Dương Yên truy hỏi, bên ngoài liền đã truyền tới một loạt tiếng huyên náo…
“Khoan đã, các vị, nơi đây đã được người khác bao lại, không thể xông vào!”
“Các vị nếu mà còn như vậy nữa, chúng ta sẽ báo quan đó!”
“…”
Lắng nghe một loạt tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, cùng với giọng nói the thé, gần như là đang kêu gào của ma ma, Dương Yên liền không khỏi nghi hoặc mà lẩm bẩm :“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Ngay cả đám tiểu quan nói cười xung quanh, thời khắc này cũng đều không khỏi ngây người, có chút đứng ngồi không yên.
“Đại nhân…” Gọi ra hai chữ này, ngay khi Dương Yên vẫn chưa kịp phản ứng lại, thì trên cổ tay của gã cũng đã đột ngột truyền tới một lực kéo cực lớn, trực tiếp đem gã kéo ngã xuống đất.
Đồng thời, một đạo hồng sắc cũng đã lướt qua, chỉ thấy, vị đại nhân kia không biết từ khi nào đã đem ngoại y cởi ra, ném đến bên cạnh.
Cả người lại áp lên người của gã, hơi hơi cúi đầu.
Tóc đen trong nháy mắt cũng liền rũ xuống.
Tư thế cùng góc độ này, nếu hiện tại có người từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, nhất định liền sẽ cho rằng, y và gã là đang làm một số chuyện không thể nói rõ..