Editor: Mây (Sky)
||
CHƯƠNG .
"Gia Gia, chung quy vẫn là duyên giữa ta cùng phụ thân con đã cạn, chỉ có thể đồng cam cộng khổ không có cách nào cùng trải qua phú quý. Sỡ dĩ hôm nay nói cho con biết là muốn nói cho con quyết định của ta".
Trái tim Tô Nguyên Gia lại bẫng một nhịp, dường như có dự cảm không lành.
Ân Âm: — "Trong tương lai không xa mẫu thân sẽ tìm cách hoà ly với phụ thân con".
Đồng tử của Tô Nguyên Gia co rụt lại.
"Đến lúc đó mẫu thân muốn mang con đi".
Tô Nguyên Gia há miệng, vừa muốn nói chuyện thì Ân Âm lại lắc đầu: — "Gia Gia, hiện tại con không cần phải trả lời mẫu thân, con có thể trở về suy nghĩ thật kỹ, mẫu thân sẽ không bức bách con quyết định".
"Chỉ là một khi con đưa ra quyết định thì không thể đổi ý. Nếu con ở lại phủ quốc công, con vẫn sẽ là tiểu công gia có thân phận tôn quý, tuy rằng mẫu thân không còn tình cảm với phụ thân con nữa nhưng ta biết hắn có thể bảo vệ vị trí tiểu công gia của con. Nếu con ở lại, bình an mà lớn lên thì tương lai vị trí quốc công gia, tài sản phủ quốc công đều là của con".
"Vậy mẫu thân ở đâu?" — Tô Nguyên Gia nhẹ nhàng hỏi.
Ân Âm sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: — "Mẫu thân đương nhiên là sẽ rời khỏi phủ quốc công. Bất quá mẫu thân sẽ không rời khỏi kinh thành, nếu con nhớ mẫu thân vẫn có thể đến thăm".
Nếu Tô Nguyên Gia lựa chọn ở lại phủ quốc công, Ân Âm cũng sẽ không rời khỏi thế giới này, cô vẫn sẽ ở lại kinh thành che chở cho thằng bé.
"Nhưng nếu con chọn đi cùng mẫu thân. Con sẽ mất đi vị trí tiểu công gia, không còn tôi tớ hầu hạ con nữa, không còn cẩm y ngọc thực, thậm chí có thể cùng mẫu thân chịu khổ. Tuy vậy mẫu thân cam đoan sẽ dốc toàn lực cho Gia Gia một cuộc sống tốt nhất".
"Cho nên Gia Gia có thể trở về suy nghĩ thật kỹ. Mẫu thân biết làm ra lựa chọn này đối với con rất tàn nhẫn, nhưng mẫu thân đành phải ủy khuất con lần này. Mẫu thân xin lỗi con".
Để một đứa trẻ năm tuổi chọn cha hoặc mẹ sau khi ly hôn, cho dù là cha hay mẹ đều thật sự tàn nhẫn, mặc dù trẻ con cổ đại trường thành sớm nhưng bọn chúng vẫn chỉ là con nít.
Cha mẹ ly hôn, vô luận là như thế nào, ở một mức độ nhất định đều sẽ tổn thương con cái.
Bất quá Ân Âm có thể cam đoan, sau khi hòa ly Tô Nguyên Gia sẽ không có kế phụ (cha dượng), nhưng về phía bên Tô Chính thì cô không dám chắc.
Tuy bản thân là một quốc công gia cao cao tại thượng hay là một nam nhân trẻ tuổi khôi ngô, khả năng Tô Chính tái hôn là cực kỳ lớn.
Dù hắn cưới người như thế nào nhưng nếu Tô Nguyên Gia ở lại quốc công phủ thì tình cảnh đều sẽ gian nan.
Ân Âm cũng từng nghĩ, hay là không hòa ly, vì Tô Nguyên Gia cứ như vậy mà sống tiếp.
Đối với lời nói của Tô Chính cô cũng có một chút tin tưởng, hắn tuyệt đối sẽ không cưới người khác làm vợ trước khi hai người ly hôn.
Nhưng khi ngẫm lại Ân Âm cũng bỏ qua.
Cô là thần tiên, đối với thần tiên mà nói cuộc đời của phàm nhân rất ngắn ngủi, nhưng nếu cô đã tự mình trải qua kiếp này thì việc gì phải để bản thân hao phí mấy chục năm đối mặt với một người khiến mình không thoải mái.
Hơn nữa nếu cô và Tô Chính hòa ly thì vị trí tiểu công gia của Tô Nguyên Gia quả thật có thể bảo trụ, nhưng nếu để thằng bé lớn lên trong hoàn cảnh cha mẹ bất hòa thì sao?
Ân Âm đặt mình vào vị trí của thằng bé, nếu như là mình, cô sẽ không muốn như vậy.
Ân Âm nói một phen, chung quy vẫn làm cho Tô Nguyên Gia năm tuổi bối rối, cậu bé mấp máy môi, muốn hỏi một câu: — Mẫu thân, có thể nào không đi hay không?
Nhưng lời còn chưa hỏi ra đã bị nuốt trở về.
Cậu bé đột nhiên nhớ lại khi mẫu thân một mình đứng ở trước cửa sổ, bóng dáng cô đơn nhìn ra bên ngoài.
HẾT CHƯƠNG .
- truyenwk.com: __S_K_Y__s -
- Fanpage: Bản dịch đồng -
CHƯƠNG .
Nghĩ đến đây trong lòng Tô Nguyên Gia có chút chua xót, cậu bé muốn nhìn thấy một mẫu thân vui vẻ không phải một mẫu thân u buồn bi thương.
Tô Nguyên Gia mở miệng, trịnh trọng nói: — "Mẫu thân, hài nhi sẽ nghiêm túc cân nhắc".
"Ừm". — Ân Âm xoa đầu cậu bé — "Việc này tạm thời không nên nói cho phụ thân con biết. Nhưng mà nếu con nhớ phụ thân thì hãy đi tìm hắn, rốt cuộc thì hắn vẫn yêu thương đứa con trai là con".
Chỉ là phần quan tâm này con lại bao nhiêu thì cô không rõ.
"Đi thôi, cùng mẫu thân đi chơi xích đu". — Ân Âm nắm tay cậu bé đi ra ngoài.
Giá xích đu đã được dựng xong, bên trên có hai chỗ, Ân Âm và Tô Nguyên Gia cùng nhau ngồi lên, người hầu ở một bên nhẹ nhàng đẩy.
Gió nhẹ thổi qua, hương hoa ập tới, xích đu nhẹ nhàng lắc lư, Tô Nguyên Gia nghiêng đầu nhìn nụ cười dịu dàng của mẫu thân ngồi bên cạnh, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh mây trắng.
Lựa chon mẫu thân hay phụ thân Tô Nguyên Gia đã sớm có đáp án, chỉ là vào giờ khắc này lại chắc chắn thêm vài phần.
-
Đầu bên kia Tô Chính bị lão thái thái gọi đi, lúc đến Thẩm Thục Miên cũng đã ở đó, nàng ta đang bóc nho cho lão thái thái, chọc lão thái thái vui vẻ.
Nhìn thấy Tô Chính tiến vào, thái độ của lão thái thái không mặn không nhạt.
Đối với đứa con trai thất lạc mười mấy năm này bà ta cũng không có bao nhiêu tình cảm, hắn chỉ là tới củng cố địa vị của bà ta mà thôi.
Tô Chính đối với lão thái thái đương nhiên cũng không có bao nhiêu tình cảm, nhưng ngoài mặt vẫn có lễ nghĩa và hiếu thuận.
"Miên nhi bái kiến biểu ca". — Thẩm Thục Miên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tô Chính ánh mắt liền sáng lên, trong mắt xẹt qua tia thẹn thùng.
Tô Chính nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Lão thái thái gọi Tô Chính đến đây chín là muốn nói chuyện hôm qua Ân Âm và Thẩm Thục Miên phát sinh xung đột.
"Tô Chính, vợ của ngươi đúng là có năng lực, trong phủ vẫn còn lão thái thái ta ở đây mà nàng ta có thể tùy ý đánh mắng, bán hạ nhân, nếu như ta không ở đây chẳng phải nàng ta sẽ làm phản sao?" — Bà ta bày ra bộ mặt vừa khắc nghiệt vừa chua xót.
Tô Chính nói: — "Mẫu thân, hài nhi tin tưởng A Âm, nàng sẽ không làm chuyện gì không có lý do, nếu nàng làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân". — Ở chung mười mấy năm hắn hiểu rất rõ tính cách của nàng.
Lão thái thái vừa nghe Tô Chính phản bác lời của mình, khuôn mặt già nua lập tức xụ xuống: — "Ta thấy ngươi đúng là bị hồ ly tinh kia câu hồn. Đã năm năm rồi chỉ có một đứa con. Nạp thϊếp thất cho ngươi, ngươi lại không chịu, bây giờ ngươi là quốc công gia, chẳng lẽ không vì gia tộc khai chi tán nghiệp? Biểu muội của ngươi dịu dàng hào phóng, hiền lương thục đức, xứng đôi với ngươi nhất. Hôm nay ta sẽ làm chủ hứa hôn ngươi với biểu muội ngươi".
Kỳ thật đây không phải là lần đầu tiên lão thái thái nói muốn đem Thẩm Thục Miên hứa hôn cho Tô Chính.
Nhưng cho dù là lúc trước hay hiện tại Tô Chính đều cự tuyệt.
Sắc mặt Tô Chính lạnh lùng: — "Mẫu thân, đời này hài nhi chỉ nguyện cưới một mình A Âm làm vợ, sẽ không có thϊếp thất".
Bà ta bị từ chối nhiều lần, liền tức giận đập bàn: — "Ta là mẹ của ngươi".
Tô Chính thản nhiên nói: — "Hài nhi là quốc công gia".
Lão thái thái tức giận đến phồng ngực: — "Được được được, đây là ngươi lấy vị trí quốc công gia ép chết ta. Tô Chính, ta đúng là đã xem thường ngươi".
"Mẫu thân nếu không còn việc gì thì hài nhi lui trước". — Không đợi lão thái thái đáp lời, Tô Chính đã xoay người rời đi, chỉ lưu lại một bóng lưng cao lớn.
Thẩm Thục Miên nhìn theo đến si ngốc, lập tức nói với lão thái thái: — "Biểu di, người đừng tức giận, nếu tức giận thân thể sẽ không tốt, vậy chẳng phải làm cho người kia đạt được mục đích. Biểu di để Miên nhi đi tìm biểu ca, Miên nhi muốn nói cho biểu ca, biểu di chỉ là một lòng vì hắn mà suy nghĩ".
Lão thái thái bớt giận hơn một chút, vỗ vỗ tay nàng ta: — "Đứa bé ngoan".
HẾT CHƯƠNG .
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ