Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

chương 221-222

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Mây (Sky)

||

CHƯƠNG .

"Biểu ca chờ một chút". — Chân Tô Chính dài nên đi rất nhanh, nàng ta phải chạy mới đuổi kịp hắn.

Lúc này hai người đã đến hoa viên của phủ quốc công, bốn bề yên tỉnh không một ai đi lại.

"Ngươi có chuyện gì?" — Tô Chính đứng yên, đôi con ngươi đen nhánh nhìn nàng ta chăm chú, vẻ mặt của hắn lạnh nhạt.

Thẩm Thục Miên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đẽ rưng rưng, nghẹn ngào nói: — "Biểu ca có phải biểu tẩu nói gì với huynh hay không? Làm cho huynh chán ghét muội như thế. Hôm qua Miên nhi nghe nói Nguyên Gia bị bệnh nên dẫn theo đại phu đi thăm, không ngờ bị biểu tẩu châm chọc khiêu khích. Biểu ca, biểu tẩu thường ngày không có lo lắng cho Nguyên Gia, muội làm biểu cô cũng chỉ lo lắng cho thằng bé mà thôi, không nghĩ rằng biểu tẩu lại có ác ý nghi ngờ muội như vậy, muội, muội..."

Thẩm Thục Miên rơi lệ, khóc không thành tiếng.

"Biểu ca, muội không có muốn cùng biểu tẩu làm thê tử của huynh, ý định đem muội hứa làm thϊếp thất của huynh luôn là ý tứ của biểu di. Muội biết rõ đạo lý thà làm vợ nhà nghèo chứ không làm thϊếp nhà giàu, nhưng muội là một cô nhi, biểu di là trưởng bối thân cận nhất của muội, muội không muốn làm trái ý của bà. Cho dù hôm nay biểu ca chấp nhận nạp Miên nhi thì tương lai Miên nhi cũng chỉ ở trong tiểu viện của mình, sẽ không quấy rầy biểu ca, biểu tẩu. Miên nhi, Miên nhi chỉ muốn có một nơi dung thân nho nhỏ trong phủ..."

Thẩm Thục Miên nghẹn ngào rơi nước mắt, tướng mạo của nàng ta vốn xinh đẹp như đóa hoa sen, bây giờ mỹ nhân rơi lệ càng thêm điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta cảm mến, hận không thể ôm vào lòng mà nâng niu thật tốt.

Bỗng Tô Chính vươn tay bóp cằm của nàng ta rồi nâng lân đối diện với hắn, chỉ là khuôn khôi ngô như thần tiên của Tô Chính lộ ra vẻ trào phúng.

"Thẩm Thục Miên, lời nói của ngươi để dỗ dành lão thái thái già mắt đã mờ là đủ rồi, ngươi thật sự coi ta ngốc, sẽ nhìn không ra mánh khóe của ngươi ư".

Trong lòng Thẩm Thục Miên lộp bộp nhưng không thừa nhận: — "Muội không có".

Tô Chính khẽ cười: — "Ngươi không có sao? Là không cố ý nói xấu A Âm hay lai không cố ý quyến rũ ta? Thẩm Thục Miên, ta biết ngươi thích ta, thậm chí ngươi còn hận không thể kéo A Âm xuống và ngồi lên vị trí quốc công phu nhân, ngươi hâm mộ A Âm, cũng ghen tị với nàng".

Lời nói của Tô Chính trực tiếp làm nội tâm của Thẩm Thục Miên phân tích rõ ràng.

Nàng ta há miệng muốn nói nhưng Tô Chính lại tiếp tục: — "Vô luận ngươi làm như thế nào đáp án của ta cũng là một: Chính thê của Tô Chính ta chỉ có một mình Ân Âm, ta cũng sẽ không có thϊếp thất, ngươi không cần uổng phí tâm cơ".

"Chẳng lẽ biểu ca nguyện ý cả đời chỉ bảo vệ một nữ nhân?" Thẩm Thục Miên sâu kín hỏi.

Nếu Tô Chính đã nhìn thấu sự ngụy trang của nàng ta thì... Thẩm Thục Miên cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định cứ như vậy thẳng thắn hỏi.

"Biểu ca, muội thật sự thích huynh, nếu muội thật không cần danh phận thì huynh có nguyện ý tiếp nhận muội không?"

Ánh mắt của Tô Chình đen như mực chăm chú nhìn nàng ta mà không nói gì.

Thẩm Thục Miên nhìn thấy Tô Chính trầm mặc, trong lòng không khỏi vui vẻ: — "Biểu ca, Miên nhi thật sự thích huynh, từ lần đầu tiên gặp huynh muội đã thích".

Nói xong nàng ta kiễn mũi chân hôn lên môi Tô Chính, thấy hắn không đẩy mình ra trong lòng càng vui mừng.

"Biểu ca, Miên nhi không cầu cùng huynh ở bên nhau, cũng không cầu danh phận, chỉ nguyện ở trong lòng biểu ca có một chút vị trí cho muội".

Bỗng từ đâu đó trong hoa viên truyền đến âm thanh nha hoàn nói chuyện, Tô Chính xoay người cất bước rời đi.

Chỉ để lại một câu nói của Thẩm Thục Miên.

"Biểu ca, đêm nay muội sẽ nấu canh đưa đến thư phòng cho huynh".

Nhìn bóng lưng rộng lớn của Tô Chính đáy mắt Thẩm Thụt Miên lóe lên vẻ kiên định.

HẾT CHƯƠNG .

- truyenwk.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch đồng -

CHƯƠNG .

Ta không quan tâm đến danh phận.

Làm sao Thẩm Thục Miên có thể không quan tâm đến danh phận, nhưng mà nhìn thái độ của Tô Chính cường ngạnh như vậy nàng ta chỉ tạm thời nói dối mà thôi.

Chỉ cần Tô Chính nếm thử thân thể của nàng ta, chỉ cần hắn ở cùng một chỗ với nàng ta, nàng ta sẽ luôn có thể kéo nữ nhân kia xuống.

Có một câu Thẩm Thục Miên nói đúng, nàng ta không muốn làm thϊếp, mà chỉ muốn làm thê tử, nhưng thê tử này nhất định phải là vợ của Tô Chính, còn những thứ khác nàng ta thấy chướng mắt.

Nghĩ đến chuyện tối nay nên tâm tình Thẩm Thục Miên rất tốt, nàng ta xoay người rời đi.

Không bao lâu ở một góc hoa viên hai người một lớn một nhỏ đi ra.

Chính là Ân Âm và Tô Nguyên Gia.

Ân Âm không muốn con trai bị buồn bực nên tính toán dẫn cậu bé đến hoa viên ngắm hoa phơi nắng, lại không nghĩ tới gặp phải Thẩm Thục Miên đang thổ lộ tâm tình với Tô Chính, hơn nữa hắn còn không từ chối.

Nghe Tô Chính luôn miệng nói chỉ cưới một mình Ân Âm, nhưng bản thân hắn lại không cự tuyệt đôi môi đỏ mộng mà Thẩm Thục Miên nghênh đón, Ân Âm ngẫm lại mà cảm thấy buồn cười xen lẫn ghê tởm.

Đây có lẽ chính là làm đi~ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết đi.

Ân Âm cúi đầu nhìn Tiểu Đậu Đinh¹ bên cạnh, thằng bé kinh ngạc đến xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.

[¹] Tiểu Đậu Đinh (小豆丁): chỉ một nhân vật trong phim hoạt hình “Đồ Đồ tai to” (大耳朵图图).

-

Cô có chút ảo não, sớm biết như vậy sẽ không mang theo Tô Nguyên Gia đến hoa viên, tránh cho thằng bé thấy chuyện phiền lòng này.

Tô Nguyên Gia quả thật đang nghĩ tới chuyện vừa rồi.

Nhóc con không ngờ rằng biểu cô biết phụ thân đã có mẫu thân mà còn hôn ông ấy, hơn nữa thứ làm cho cậu bé khϊếp sợ chính là phụ thân không có cự tuyệt.

Thật sự phụ thân giống như mẫu thân nói, đã thích những nữ nhân khác.

"Gia Gia?" — thấy ánh mắt con trai ủ rũ thẫn thờ cô có chút lo lắng.

Tô Nguyên Gia hoàn hồn, ngửa đầu nhìn cô: — "Mẫu thân, hài nhi không sao, chỉ là trong lòng có hơi buồn".

Từ nhỏ cậu bé đã nghe câu chuyện vợ chồng ân ái của cha mẹ mà lớn lên, mẫu thân làm bạn với phụ thân, ông từ một tiểu tử không có gì đến khi cưới được mẫu thân rồi hứa hẹn một đời một đôi, rồi trở thành trạng nguyên và quốc công gia.

Vốn tưởng rằng hai người sẽ tiếp tục hạnh phúc như vậy, nhưng không thể ngờ hết thảy mọi thứ đã sớm thay đổi.

Tuy rằng bảo không sao nhưng Tô Nguyên Gia vẫn không có ý định thưởng hoa, chơi đùa cùng mẫu thân, cậu bé mất tinh thần quay trở về.

Chạng vạng khi chưa đến giờ cơm tối, hai mẹ con được người hầu báo tin đêm nay công việc của quốc công gia bận rộn sẽ dùng bữa và nghỉ ngơi ở thư phòng.

Ân Âm đã sớm đoán được, mà Tô Nguyên Gia cũng kinh ngạc nghĩ ra việc gì, cậu bé trầm mặt nhưng rất nhanh đã phấn chấn trở lại.

-

Trong thư phòng, Tô Chính đang xử lý công vụ.

"Quốc công gia, Thẩm tiểu thư ở bên ngoài cầu kiến". — Người hầu tiến vào nói.

Ngon tay thon dài đang cầm công văn dừng lại, mí mắt cũng không nhấc lên, thản nhiên nói: — "Để cho nàng vào".

Rất nhanh đã thấy Thẩm Thục Miên một thân xiêm y màu trắng mang theo hộp thức ăn đi vào.

Nhìn thấy nam nhân phong trần tuấn lãng kia ngồi trước bàn làm việc, tâm hồn của Thẩm Thục Miên nhộn nhạo, nàng ta mở hộp thức ăn ra, nói: — "Biểu ca, Miên nhi đặc biệt tự tay nấu canh hạt sen cho huynh, hy vọng huynh đừng ghét bỏ".

Một bát canh hạt sen tỏa mùi hương thơm ngát được lấy ra.

Thẩm Thục Miên cầm lấy cái chén nhỏ múc một it rồi đưa tới trước mặt Tô Chính, nàng ta nũng nịu nói: — "Biểu ca".

Tô Chính quay đầu nhìn một cái, ánh mắt hắn thâm thúy làm cho người ta nhìn không thấu được cảm xúc bên trong.

Một lát sau hắn chậm rãi khép công văn lại, nhận lấy chén canh cúi đầu ngửi, không chỉ có mùi hạt sen mà còn có một mùi vị khác, tuy rằng nhạt nhưng Tô Chính vẫn ngửi được.

Sau khi hắn tiếp nhận phủ quốc công đã không biết có bao nhiêu ngừi muốn nhét nữ nhân bên cạnh hắn.

HẾT CHƯƠNG .

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ

Mây (Sky): mấy bà đoán xem cái thứ tra nam này có biết mà vẫn uống không. Mình cá chắc là có, đúng là lòng dạ con người, sợ quá hết dám yêu đương luôn.

Không cho mấy bà đọc cv rồi spoil nhé, đánh đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio